Dâng
sớ cầu an & Cúng sao giải hạn
Thích-Chân-Tuệ
Cơ-sở Phật-học Tịnh-Quang Canada
Dâng sớ cầu an
Tiền mất tật mang
Cúng sao giải hạn
Tai nạn vẫn tới
Thiền môn chân chánh
Dạy người thực hành
Tu tâm dưỡng tánh
Theo bát chánh đạo
Việc ác không làm
Nên làm việc thiện
Giữ tâm thanh tịnh
Như chư Phật dạy
* *
Trong đời sống này, dù đông hay tây, Việt Tàu Phi Ấn, Anh Pháp
Mỹ Nga, hễ là người ta, không hề phân biệt, dù nam hay nữ, biết chữ hoặc không,
tông môn giáo phái, tín đồ tu sĩ, bác sĩ luật sư, xuất xứ ngành nghề, trẻ già
bé lớn, thường dân quan chức, học thức ít nhiều, không điều riêng tư, da trắng
da đen, da vàng da đỏ, không bỏ một ai, thảy đều thường gặp: những chuyện may
rũi, chuyện được chuyện mất, chuyện hên chuyện xui, chuyện vui chuyện buồn, luôn
luôn thay đổi, trong mỗi phút giây, lúc được tán thán, khi bị phỉ báng, nhiều khi chán ngán, cái cảnh tình đời, lúc được lên voi, khi
bị xuống chó, không ai thèm ngó, vợ bỏ con chê, lúc được lên hương, khi bị lọt
mương, hết đường chạy chọt, lúc được hiển vinh, khi bị tủi nhục, ở tù rục
xương, lúc được sung sướng, khi bị khổ đau, không sao kể xiết. Những lúc vui
sướng, cuộc đời lên hương, chỉ biết thụ hưởng, phủ phê hỉ hả, không nhớ gì cả.
Nhưng khi quá khổ, chịu đựng không thấu, tranh đấu đảo điên, khổ nạn liên miên,
bấy giờ mới nhớ, đến chuyện cầu nguyện, khấn vái thần linh,
van xin bồ tát, khẩn cầu thượng đế, ban cho phép lành, dành cho phép lạ, hy
vọng cầu may, đổi thay vận mệnh.
Bởi vậy cho nên, mỗi
dịp đầu năm, sau tết nguyên đán, mùng tám tháng giêng, người ta thường hay,
chạy ngay vào chùa, nhân mùa thượng ngươn, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn, cầu cho nạn khỏi, cầu cho tai qua, cầu cho
toàn gia, bình an vô sự, kể từ đầu năm, chí những cuối năm. Sẵn dịp trăng rằm, cầu luôn đủ thứ: nào được
buôn may, gặp hên bán đắt, một vốn bốn lời, nhất bổn vạn lợi, không đợi kiếp
sau, kiếp này trúng số, con cháu đỗ đạt, tiền bạc như nước, sắm xe tậu nhà, tha
hồ sung sướng. Các chuyện cầu nguyện, van xin cầu khẩn, khấn vái như vậy, có thực hay không, có được gì không?
Người thì nói có, hễ cầu thì được, linh ứng vô cùng, nên tin là
có, mất mát gì đâu. Kẻ lại nói không, trông chi chuyện đó, nằm mơ thì có, mở
mắt tay không, không vẫn hoàn không, uổng công dâng sớ, mất tiền cúng sao, mau
mau tỉnh thức! Tại sao như vậy? Bởi vì, thử hỏi: Sớ kia ai đọc? đọc cho
ai nghe? chấp nhận hay không? thực không ai biết! Sao nọ ở đâu? ảnh
hưởng thế nào? thực không ai biết! Hãy nhân dịp này, chúng ta cùng nhau, xét
thử xem sao, cái chuyện đầu năm, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn, có đúng chánh pháp, có ích lợi gì, thực tế hay không? Thực ra nếu như, người ta tu nhân, tích phước
nhiều đời, từ trước đến nay, thì được gặp may, không cần cầu nguyện, chẳng cần
van vái, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn. Những người đạo khác, đâu có bận
tâm, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn, nhưng họ có phước, họ vẫn gặp may, tiêu
tai khỏi nạn, tam tai đại hạn, chẳng nghĩa lý gì, chẳng cần cúng sao, tào lao
quá xá! Hãy thử suy nghĩ: Tại sao như vậy?
Bởi theo thông lệ, từ
xưa tới nay, nhiều người thường hay, vào chùa đầu năm, dâng sớ cầu an, cúng sao
giải hạn, nhưng mà tai nạn, vẫn tới ào ào, làm sao giải thích? Theo đúng chánh pháp, chúng ta phát tâm, giúp
đời giúp người, gặp chuyện khó khăn,
khốn khó khổ đau, cùng nhau tu tập, hạnh nguyện bố thí, tài thí pháp thí, cùng
vô úy thí, cứu nhân độ thế, giúp đỡ tiền của, giúp công giúp sức, giúp lời chỉ
dẫn, khuyên lơn an ủi, cho người bớt lo, cho đời bớt khổ, bớt cơn sợ hãi, thấy
đâu là phải, việc đúng thì làm,
đúng với chánh đạo. Làm được như vậy, chúng ta được phước, dù
không mong cầu, chắc chắn không nghi. Khi tích được phước, dù ít hay nhiều,
phước báo lai đáo, nghiệp báo tiêu trừ, chúng ta gặp may, tai qua nạn khỏi, gặp
thầy gặp thuốc, tưởng như phép lạ.
Thử xét thí dụ: trên chuyến phi cơ, xe hơi xe lửa, xe đò tàu thủy, chỉ khi gặp
nạn, mới biết người nào, có phước bao nhiêu. Người nào phước nhiều, thoát nạn
hiểm nguy, đường tơ kẻ tóc, một cách lạ lùng, hoàn toàn an ổn, người đời cho
là: phép lạ hiển linh, thần linh cứu độ, người đó số hên, cho nên mạng lớn.
Người nào kém phước, cũng được người cứu, chậm hơn một chút, xây xát ít nhiều,
người đời cho là: người đó cũng hên, nên còn cứu kịp. Người nào vô phước, rước
họa vào thân, các kẻ ác nhân, làm việc thất đức, không chịu tích phước, chẳng
chịu tu nhân, thân không giữ được, người đời cho là: tới số mạng vong, không ai
cứu nổi! Lúc gặp hiểm nguy, người cầu Đức Mẹ, kẻ khấn Quán Âm, lâm râm
cầu nguyện. Nếu như cả hai, cùng được thoát hiểm, vị nào cứu họ? Còn nếu cả
hai, đều bị thảm tai, chúng ta thử hỏi: Hai ngài ở đâu, chẳng nghe kêu cứu? Bác
ái từ bi, sao nghe chẳng cứu? Thực ra đó là: chẳng có vị nào, cứu hay không cứu, các người gặp
nạn. Chúng ta nên biết, sự thực chính là: chỉ có phước báu, do ở thiện tâm, cứu giúp con người, khi gặp tai biến, dù ở nơi
đâu, trên đất trên không, trên sông trên biển. Còn phước thì sống, hết phước
mạng vong, đừng mong cầu khẩn, hãy mau giác ngộ.
Trong Kinh A Hàm, Đức
Phật có dạy: Chỉ có phước báo, mới
có thể làm, giảm thiểu nghiệp báo. Phước báo là do, việc làm phước thiện, chính
mình tạo ra, chứ không phải do, thượng đế ban cho, hay do cầu nguyện. Nếu cầu
nguyện được, tại sao nhiều người, cùng cầu cùng nguyện, kẻ chết người sống? kẻ
qua người vướng? Chúng ta nên biết, sự thực chính là: người nào tích phước, từ trước đến nay, không cần
cầu nguyện, cuộc đời cũng an, ít gặp nguy nan, ít có sóng gió, ít có trắc trở, đở bớt phiền
muộn, tai qua nạn khỏi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chuyện khó
hoá dễ. Khi tích phước đức,
dù ít hay nhiều, đều được hưởng phước, rước được điều may, không hay thất bại,
tại thế an vui, tai qua nạn khỏi, gặp thầy gặp thuốc, không chuốc ưu phiền,
người hiền thường gặp, bệnh tật tiêu trừ, tưởng như phép lạ. Còn như cầu
nguyện, mà không tích phước, thì cũng như không, chẳng nên trông mong, phép lạ
xảy đến! Nghiệp báo cũng do, chính mình tạo ra, chứ không phải do, thượng đế
thần linh, hay bất cứ ai, xúi bảo mình làm.
Chính do tâm tham, xui khiến người ta, nổi lên tâm ma, cầu xin
tiền tài, giàu sang sung sướng, một chút phẩm vật, nhỏ nhoi chút xíu, dâng cúng
cho chùa, nhà thờ đền miếu, cầu xin bạc triệu, liệu còn chưa đủ, ngủ nghỉ ăn
uống, muốn danh muốn lợi, tài sắc phù du, muốn tu nên bỏ. Chính do tâm sân, xui khiến người ta, nổi lên tâm ma, cầu xin
thắng kiện, tàn hại kẻ thù, triệt hạ đối thủ, người họ không ưa, vui mừng khi
thấy, kẻ thù thê thảm, sống trong khổ nhục, chết cũng không xong, họ mới hài
lòng. Chính do tâm si, xui khiến người ta, nổi lên tâm ma, cầu nguyện vãng sanh, tây
phương cực lạc, mà không cần tu, không gìn giữ giới, ngay trong hiện đời, đợi
lúc hấp hối, nói với người nhà, rước nhiều ông bà, đến nhà hộ niệm, chỉ niệm
mười tiếng, liền khiến được lên, cảnh giới Di Đà: thiệt là vô minh!
Trong Kinh A Hàm, Đức
Phật có dạy, thí dụ như sau: Nếu
một người nào, phải bị trừng phạt, nuốt một nắm muối, thì sẽ đau khổ, biết là
dường nào. Nếu bỏ nắm muối, vào một tô nước, rồi mới phải uống, thì sẽ dễ chịu,
hơn một chút xíu. Nếu bỏ nắm muối, vào một lu nước, rồi mới phải uống, thì sẽ
dễ chịu, nhiều hơn chút nữa. Nếu bỏ nắm muối, vào một hồ nước, rồi mới uống
vào, thì dễ như không, không còn lớn chuyện. Nắm muối tượng trưng, cho các
nghiệp nhân, bất thiện chẳng lành, con người đã tạo, từ trước đến nay, bây giờ
phải lãnh, nghiệp quả nghiệp báo, nói chung đó là: quả báo khổ đau,
không sao tránh khỏi. Chỉ có phước báo, ít hay là nhiều, tượng trưng tô nước,
lu nước hồ nước, mới có thể giúp, con người vượt qua, sóng gió ba đào, nạn tai
đau khổ, như vậy mà thôi. Đó mới thực là: chí công vô tư. Mình làm mình hưởng.
Mình làm mình chịu.
Con người nên lo, dừng nghiệp chuyển nghiệp, tự mình suy xét, chính bản thân mình, đừng nhìn người khác, tu sửa ba nghiệp: thân
khẩu và ý, đừng làm bậy bạ, đừng nói tốt xấu, đừng nghĩ vẫn vơ, ngay từ bây
giờ, đừng đợi đến khi, nghiệp báo xảy ra, dù có rên la, không còn kịp nữa,
nghiệp báo vay trả, chẳng ai thoát cả, van xin cầu khẩn, thì cũng muộn màng!
Cầu nguyện van xin, dù tin hay không, thực sự chẳng giúp, chẳng ích gì đâu. Hãy
thử suy nghĩ: Tại sao như vậy? Bởi vì các vị, giáo chủ giáo phẩm, giáo quyền
cao cấp, giáo hội trung ương, giáo sĩ địa phương, một khi tai ương, đến lúc xảy
ra, là ai cũng vậy, cũng phải trả nghiệp, đã tạo trước kia, nhiều đời nhiều
kiếp, hoặc trong kiếp này, cũng bị nguyền rủa, vu khống cáo gian, xử án khổ
nạn, bắt bớ giam cầm, ám sát giết hại, dù là người thân, cũng không thay được.
Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy: Dù cho lên non, xuống biển vào hang, nghiệp báo đã mang, vẫn theo con người, như hình với bóng, không ai có thể, tránh được thoát được.
Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy: Dù cho lên non, xuống biển vào hang, nghiệp báo đã mang, vẫn theo con người, như hình với bóng, không ai có thể, tránh được thoát được.
Tóm lại xưa nay, cuộc đời đổi thay, vui buồn sướng
khổ, cũng tại con người, tạo phước cũng có, tạo nghiệp cũng có, tạo phước hưởng
phước, hưởng phước báo lành, tạo nhân lãnh quả, nhân thiện quả hiền, nghiệp ác
quả dữ. Đúng luật nhân quả, áp
dụng ba đời: quá khứ hiện tại, và cả vị lai, chẳng hề sai chạy, chẳng vị nể ai, bất cứ người nào, dù tin
hay không, nếu đã gieo nhân, cũng đều gặt quả. Trong sách có câu, cổ nhân
thường dạy: Lưới trời tuy thưa, mà chưa ai thoát. Chữ "trời" có
nghĩa: nghiệp báo đã mang, đến giờ phải trả, chưa ai thoát được. Thượng
đế thần linh, ơn trên thiêng liêng, chí công vô tư, không bao giờ làm, theo lời
cầu nguyện, van xin khấn vái, của những con người, chẳng tích phước đức, lại
gây ác nhân, thất đức vô cùng. Chẳng hạn như là: nay đâm bị thóc, mai thọc bị
gạo, vu khống cáo gian, khai man lý lịch, lợi dụng pháp luật, xúi người kiện
tụng, lợi dụng thần thánh, kiếm tiền bất chánh, giựt hụi quịt nợ, sang đoạt tài
sản, chiếm hữu tác quyền, làm tiền trắng trợn, hung tợn hiếp người, bần cùng cô
thế, bất kể khổ đau, của bao người khác.
Ngày xưa chư Tổ, có lòng dạy dỗ, con người phát tâm, làm lành
lánh dữ, tạo nên phương tiện, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn. Mục đích
khuyến dụ, mọi người về chùa, cúng kiến lễ lạy, mong cầu an tâm, gia đạo hòa
bình, tánh tình hướng thiện, rồi nhân dịp đó, truyền bá chánh pháp, thuyết
giảng giáo lý, chỉ bát chánh đạo, đó là: chánh kiến, và chánh tư duy, chánh ngữ chánh
nghiệp, cùng là chánh mạng, và chánh tinh tấn, chánh niệm chánh định, giảng luật nhân quả, giải lý vô thường, phước
đức công đức, phước báo quả báo, đọc tụng kinh điển, chí tâm tu tập, dạy các
pháp môn, niệm Phật ngồi thiền, hiền lành tạo phước, việc thiện làm trước, từ
khước ác nhân, tu tâm dưỡng tánh, giúp đỡ con người, giác ngộ chân lý, thấy
được sự thực, giải thoát khổ đau, xây dựng cuộc sống, an lạc hạnh phúc. Ngày
nay chúng ta, tâm Phật tâm ma, lẫn lộn khó phân, cho nên tạm dùng, phương tiện
thiện xảo, cúng sao giải hạn, dâng sớ cầu an, khi còn hoang mang, tâm
thường bất an, gian nan khốn khổ, không chỗ nương tựa, vì chưa hiểu đạo, chẳng
biết làm sao, thực hành thế nào, cho đúng chánh pháp.
Giờ đây thấu hiểu, rõ ràng không nghi, đâu là chánh pháp, chúng
ta phát nguyện: dừng nghiệp chuyển nghiệp, quày đầu hướng thiện, quyết tâm trì
chí, ý hướng tu hành, tu tâm dưỡng tánh, tránh làm điều ác, chỉ làm điều thiện,
giữ tâm thanh tịnh, tích cực chuyển hóa, cuộc sống tâm linh, của bản thân mình,
ngày được tốt hơn, tâm được an hơn, cuộc sống tốt hơn, an lạc hạnh phúc. Như vậy thực tế, những người xung quanh, cùng
chung phúc lạc, cho đến một ngày, ngộ được chánh đạo, đạt được đỉnh cao: niết
bàn giải thoát.
XIN QUẺ ĐẦU NĂM
- Thưa Ni sư, đầu năm xin xăm, con bắt nhằm quẻ “hạ hạ”. Có phải con bị
xui xẻo, tai nạn suốt năm không, con phải làm sao đây Ni sư?
-
Như vậy là xui tận mạng rồi chứ còn gì nữa. Con phải đi chùa lạy Phật nhiều,
cúng chùa nhiều, mới hóa giải tai ách này được. Nhớ đó.
-
Trời ơi! Chết con rồi, trời!
*
* *
- Thưa Ni sư, đầu năm xin xăm, con bắt nhằm quẻ “hạ hạ”. Có phải con bị
xui xẻo, tai nạn suốt năm không, con phải làm sao đây Ni sư?
- Chào
đạo hữu. Đạo hữu hãy an tâm, không có gì xui xẻo hết đâu. Mấy cái quẻ xăm này
để lắc cho vui, để những người còn tin chuyện linh thiêng huyền bí, thích cầu
khẩn van xin về chùa dịp đầu năm.
Chuyện
hên hay xui của con người tùy thuộc chuyện làm thiện hay làm ác trong
cuộc sống, chứ không phải tùy thuộc nơi quẻ xăm này.
Luật nhân
quả.
Người
làm việc thiện thì gặp phước báo, gặp may, gặp hên.
Người
làm việc bất thiện thì gặp quả báo, gặp xui, gặp nạn tai, trắc trở.
- Nếu
muốn tránh xui xẻo, tai qua nạn khỏi con phải làm sao?
- Con
người nhiều đời nhiều kiếp vừa làm việc thiện, vừa tạo nghiệp chẳng lành. Cho
nên, có khi gặp may, có khi chẳng may. Để tránh xui xẻo xảy đến, con người phải
biết sám hối và nguyện không làm chuyện sai trái, đem đau khổ cho người, qua thân (đánh người), miệng (chửi mắng, nói xấu), và ý nghĩ (nghĩ xấu, nghi ngờ).
Thêm nữa, hãy tạo phước báu bằng cách cứu người, giúp đời, tu nhân tích đức, bù lại việc xấu ác đã tạo nghiệp trước kia.
Thêm nữa, hãy tạo phước báu bằng cách cứu người, giúp đời, tu nhân tích đức, bù lại việc xấu ác đã tạo nghiệp trước kia.
- Nhưng
mà con vẫn lo sợ chuyện xui xẻo xảy đến. Vậy con phải làm sao?
- Đạo
hữu thử xin quẻ khác xem sao, chắc là quẻ khác chứ gì?
- Dạ,
cám ơn Ni sư đã chỉ dạy quá rõ ràng. Con sẽ đi chùa thường xuyên
để học đạo lý với Ni sư, Ni sư cho phép con nha!
- Mô
Phật. Như vậy gọi là đi
chùa đúng chánh pháp. Quí
lắm. []
DỌN KHO ĂN TẾT
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Thông lệ hằng năm, năm hết tết đến, nơi nơi
người người, dọn dẹp nhà cửa, cho ngăn nắp hơn, sắp xếp bàn ghế, sửa soạn tủ
giường, cho tiện nghi hơn, trang hoàng phòng khách, cho sáng sủa hơn, lau chùi
bàn thờ, cho trang nghiêm hơn. Tất cả đều được, lo liệu chu tất, trước ngày đón
rước, ông bà tổ tiên, tức là trước ngày, mùng ba mươi tết, trể lắm cũng phải,
xong hết mọi việc, trước giờ giao thừa.
Bởi vì suốt năm, làm việc quần quật, mọi người
đều mong, ngày đầu một năm, hoàn toàn nghỉ ngơi, cho thiệt thoải mái, khỏe
khoắn tinh thần, phục hồi sức khỏe, chuẩn bị làm việc, suốt trong năm mới. Có
người tin rằng, nếu làm việc nhiều, trong ngày đầu năm, sẽ "giông" cả
năm, nghĩa là suốt năm, đều phải làm lụng, vất vả cực nhọc. Dẫu biết đó là, mê
tín dị đoan, nhưng không ít người, cứ tin như vậy. Thực ra năm nào, chúng ta
cũng phải, làm việc vất vả, mới được có ăn, trừ phi thất nghiệp, trừ phi trúng
mánh, thần tài chiếu cố, trúng số chẳng hạn. Đặc biệt năm nay, mọi người
chúng ta, ngoài ra những chuyện, bắt buộc kể trên, phải nên làm thêm, một việc
ngoại lệ, việc đó chính là:
Dọn Kho Ăn Tết.
Trong suốt năm qua,
hay nhiều năm tháng dài, chúng ta đem cất vào trong kho bất cứ vật dụng gì còn
tốt, còn xử dụng được, còn chưa muốn vứt đi, lại chẳng biết đem cho ai, có biết
cũng chẳng dám, không khéo sợ mích lòng.Thậm chí nên biết, có các món đồ, cứ
mua đem về, hoặc người khác cho, nhưng chưa có dùng, cũng bỏ vào kho, đợi khi
có dịp, đem cho người khác. Lâu ngày dài tháng, cái kho ắp lẫm, đã quá bụi bặm,
bẩn thỉu dơ dáy. Hôm nay chúng ta, nhân dịp cuối năm, dọn dẹp nhà cửa, muốn đem
vào kho, thêm vài món nữa, nhưng thực không còn, một chỗ nào trống, để nhét cho
vừa.
Chúng ta bèn phải, xăn
quần cởi áo, ra công dọn kho, để ăn tết nhứt. Đến khi mở cửa, bước vào trong
kho, lôi ra từng món, món to món nhỏ, món cũ món mới, quét bụi sạch trơn, lau
chùi kỹ lưỡng, xem xét kỹ càng, kiểm soát đàng hoàng, đem vô trở lại, chẳng
muốn bỏ đi, một món nào hết! Như vậy nghĩa là: cái kho vẫn đầy, đủ moi mọi thứ,
thiệt là khổ quá, chẳng biết làm sao, giải quyết thế nào, cho được ổn thỏa.
Người đời thường nói: "Bỏ thì thương, vương thì tội", chắc có lẽ
là trường hợp này đây, chẳng biết đúng vậy hay không?
Cũng vậy, ngoài cái
kho của cải vật chất nói trên, đã gây bao nhiêu cực nhọc rối rắm, chúng ta còn
có một cái kho nữa, chứa đựng nhiều thứ ác liệt hơn, kinh khủng hơn, dữ dằn
hơn, khó khăn hơn, khó thấy hơn, khó bỏ hơn, khó chịu hơn. Cái kho đó là, cái
kho chứa gì, ghê rợn quá vậy? Xin thưa trình ngay, khỏi mất thời giờ, đó
chính thực là: "Kho Tàng Tâm
Thức", của mỗi chúng ta. Thực vậy, tất cả chúng ta,
ai ai cũng có, một cái gọi là: kho tàng tâm thức, chứa đựng tất cả, hình ảnh âm
thanh, mùi hương mùi vị, cảm xúc ký ức, chúng ta thu lượm, từ khi còn bé, chí
cho đến lúc, trở về thăm viếng, tổ tiên ông bà.
Chúng ta sống ở trên
đời, hằng ngày phải sinh hoạt, phải làm việc, phải tiếp xúc với mọi người,
trong xã hội, trong khu phố, trong cộng đồng, trong trường học, trong sở làm,
trong hãng xưởng, trong công trường, trong nông trại. Với hai con mắt và hai lỗ
tai, chúng ta thu nhận biết bao nhiêu hình ảnh và âm thanh, rồi đưa vào chứa
trong kho tàng tâm thức. Hai con mắt và hai lỗ tai của chúng ta ví như
hai bộ phận quan trọng của một cái máy quay phim, mỗi ngày quay một cuộn băng,
với đầy đủ hình ảnh và âm thanh, từ êm ái dịu dàng, đến ồn ào náo động, từ
thương yêu trìu mến, đến giận ghét hận thù, chưa kịp dán nhãn, chưa kịp đặt
tên, đã được đưa vào, cất ngay trong kho. Tạm
gọi đó là: kho tàng tâm thức.
Trong kho tàng tâm
thức, chúng ta chứa đựng đầy đủ hình ảnh của người thân lẫn kẻ thù, hình ảnh
của những người gọi là tốt, vì đã từng giúp đỡ chúng ta, lẫn hình ảnh của những
kẻ gọi là xấu, vì đã từng làm chúng ta mích lòng. Lâu lâu, chúng ta đem những
hình ảnh đó chiếu đi chiếu lại, để sống lại cảnh náo động, thương thương, ghét
ghét, bên trong tâm trí, y như lúc cảnh tượng đó xảy ra trước kia. Hình ảnh
những người thân thương hiện ra, chúng ta cũng đau khổ bất an, thờ thẩn thẩn
thờ, nhớ nhung thương mến, muốn được gặp lại, nhưng biết bao giờ, mới được toại
nguyện.
Hình ảnh những kẻ đáng
ghét hiện ra, chúng ta cũng đau khổ bất an, phùng mang trợn mắt, bực bội khó
chịu, không muốn nhớ tới, không muốn gọi tên, không thèm gặp mặt, nhưng phải
gặp hoài, cứ gặp đều đều, thực là trớ trêu! Như vậy, việc chúng ta cất
giữ những hình ảnh đó, trong kho tàng tâm thức, là nên hay không nên, là khôn
hay không được khôn lắm? Vậy mà giờ đây, nhân dịp cuối năm, tại sao chúng
ta, không chịu ra công, dọn dẹp sạch sẽ, kho tàng tâm thức, cho được trống
trải, mát mẻ khỏe khoắn, đêm ngủ được yên, ngày ăn được ngon?
Trong kho tàng tâm
thức, chúng ta chứa đựng đủ thứ âm thanh, từ những lời khen tặng, xưng dương,
tán thán, ca ngợi, nịnh hót, tâng bốc, yêu thương, trìu mến, ngọt ngào, tình
cảm, cảm động, dễ nghe, cho đến những lời vu oan, vu khống, thống trách, hách
dịch, trịch thượng, kiêu căng, lăng nhục, thô tục, giận hờn, chửi bới, bươi
móc, bêu riếu, phỉ nhổ, phỉ báng, hủy báng, hủy nhục, nhục mạ, mạ lỵ, phê bình,
chỉ trích, khích bác, chê trách, khiển trách, trách cứ, câu mâu, lầu bầu, rủa
xả, xiên xỏ, xỏ xiên, mắc mứu, quở trách, quở mắng, la rầy, la mắng, mắng
nhiếc, mắng chửi, sỉ vả, sỉ nhục, gièm pha, nói xấu, khinh khi, khi dể, coi
thường, coi rẻ, rẻ rúng, sâu độc, sâu hiểm, hiểm ác, ác độc, độc địa, đay
nghiến, nguyền rủa, nhiếc mắng, kê tủ vào họng, tọng cho câm mồm, đặt điều thêm
bớt, có nói không không nói có, đâm bị thóc thọc bị gạo, thọc gậy bánh xe, thực
là khó nghe, nhưng cứ nhớ hoài, rất là khó quên, cho nên khó ngủ, cú rủ suốt
ngày, năm này tháng khác!
Hai cái lỗ tai của
chúng ta làm việc thực đắc lực, đem chứa thực nhiều thứ, vào trong kho tàng tâm
thức. Những lời êm dịu, dễ chịu dễ nghe, lại không nhiều lắm, nhưng vẫn làm
cho, chúng ta khó ngủ, bất an trằn trọc, khoái chí hả hê, muốn nghe lần nữa,
vẫn chưa thỏa mãn. Những lời khó nghe, không ai thèm nghe, không ai thích
nghe, không ai muốn nghe, không ai chịu nghe, quả thực là nhiều. Dĩ nhiên,
những lời nói như vậy càng làm cho chúng ta khó ngủ, bất an trăn trở, bực bội
tức tối, không muốn nghe nữa, nhưng cứ nhớ hoài, văng vẳng bên tai, ít ai nín
được. Thực là đau khổ, cho cái lỗ tai, phải nghe dài dài, những lời cay đắng!
Chúng ta ai ai, đều
nhận ra rằng: Cuộc đời của mình, thực nhiều đau khổ, là bởi nguyên do, trong
kho tâm thức, chứa nhóm quá nhiều. Nếu muốn giảm bớt, phiền não khổ đau, chắc
chắn chúng ta, phải hạ quyết tâm, ra công dọn dẹp, kho tàng tâm thức. Nhưng
phải dọn dẹp, bằng cách nào đây, bắt đầu từ đâu, khởi công lúc nào, tốn hao bao
nhiêu, công lao sức lực, bao nhiêu thời gian, mới dọn dẹp xong, kho tàng tâm
thức? Trước hết nên biết, mình muốn dọn dẹp, trống trải kho tàng, cái việc đầu
tiên, phải làm đó là: ngăn ngừa chận đứng, đừng có đem thêm, bất cứ vật gì, vào
kho nữa cả. Sau đó từ từ, chúng ta loại bỏ, những thứ trong kho.
Cũng vậy, nếu muốn cái
kho tàng tâm thức của mình ngày một vơi bớt đi, để phiền não cũng vơi bớt theo,
chúng ta đừng quay thêm cuốn phim nào nữa, trong cuộc sống hằng ngày.
Nghĩa là trong các sinh hoạt hằng ngày, khi tiếp xúc với mọi người, chúng ta
luôn luôn giữ gìn chánh niệm, cố gắng duy trì sự bình tĩnh thản nhiên, trong
mọi hoàn cảnh, trong mọi thời gian, trong mọi không gian, không để cho các "tâm tham, tâm sân, tâm si", có cơ duyên khởi lên, trong tâm trí của mình.
Thí dụ như có, người
tới rủ rê, hùn hạp làm ăn, mập mờ phi pháp, nhứt bổn vạn lợi. Chúng ta
đừng để, tâm tham khởi lên, dẫn dắt chúng ta, nghe lời dụ dỗ. Được những mối
lợi, phi pháp bất chánh, ngày không ăn ngon, đêm chẳng ngủ yên, lúc nào cũng
sợ, nơm nớp phập phồng, không biết bao giờ, chuyện đó đổ bể, hậu quả thế nào?
Thí dụ như có, người
tới rỉ tai, bày vẻ đủ cách, vu oan người khác, chỉ dẫn thủ tục, kiện người ra
tòa, nhứt bổn lệ phí, thu được bỏ túi, hằng triệu đô la, bồi thường thiệt hại,
mới vừa nghe qua, thiệt là sướng quá! Chúng ta đừng để, tâm tham khởi lên, xúi
giục chúng ta, nghe lời ác độc. Pháp luật đặt ra, chỉ nhằm mục đích, duy trì an
ninh, bảo vệ bình đẳng, trật tự xã hội, chứ không phải để, con người lợi dụng,
kiếm tiền làm giàu, bất chấp khổ đau, của kẻ bị hại, gia đình của họ, phiền
muộn không nguôi. Dù cho có thắng, vụ kiện bạc triệu, liệu mình có thể, an
nhiên tiêu xài, cho đến mãn đời, một cách bình yên, hay không chẳng biết?
* Luật nhân quả dạy
rằng: "Gieo nhân nào thì gặt quả nấy". Bởi vậy cho nên, chúng ta đã thấy: Không biết bao nhiêu,
gia đình giàu có, tan nhà nát cửa, vợ chồng ly tán, âm mưu hại nhau, tranh chấp
của cải, con cái ám hại, cha mẹ anh em, tranh đoạt gia tài, hùn hạp làm ăn,
thường bị phá sản, gặp cơn bệnh hoạn, nan y khó chữa, tai nạn hiểm nghèo, bất
đắc kỳ tử! Đó là những quả báo nhãn tiền, người đời gọi là: của thiên trả địa,
của sông đổ biển. Nhưng vì lòng tham, vô cùng vô tận, túi tham không đáy,
tối tăm mặt mũi, lương tâm mê mờ, lòng dạ tối đen, không thể thấy được, đó là
ác nghiệp, cho nên nhào vô, tạo tội tạo nghiệp, để rồi về sau, người đó lãnh
đủ, quả báo chẳng lành, khác nào thiêu thân, nhào vô lửa đỏ!
Hiểu được như vậy,
chúng ta quyết tâm, không thèm nghe theo, không làm những chuyện, ác nhân thất
đức, cố gắng làm chủ, bằng được tâm mình, dừng ngay các vụ, thưa kiện kiếm
tiền, dừng ngay âm mưu, sang đoạt tài sản, tác quyền tác giả, dừng ngay mưu mô,
chiếm đoạt công ăn, sang đoạt việc làm, của những người khác. Đó mới thực là,
những điều khó làm. Không phải ai ai, cũng làm được ngay, nên cần phải có, thời
gian thử thách, công phu thực tập. Làm được như vậy, lâu ngày dài tháng, con
người chắc chắn, trở nên sáng suốt, giác ngộ hoàn toàn, những người chung
quanh, cũng sẽ cảm nhận, an vui lợi lạc. Kho tàng tâm thức, chủng tử tham lam,
vơi dần bớt dần, trí tuệ phát triển, không còn những chuyện, mê tín dị đoan,
cuộc đời an lạc, được hạnh phúc hơn, nhứt định không nghi.
Thí dụ như là, có
người đi tới, chửi bới nhục mạ, khiêu khích chỉ trích. Chúng ta đừng để, tâm
sân khởi lên, khiến cho chúng ta, tiếp nhận ngay những, lời nói khó nghe.
Tại sao vậy? Bởi vì, những lời nói như vậy không có nghĩa lý gì cả, chỉ nhằm
mục đích gây phiền não cho chúng ta mà thôi. Chúng nói mình ngu, mình liền nổi
giận, cãi cọ đôi co, đúng là ngu thiệt, chứ còn gì nữa! Tục ngữ có câu: "No mất ngon, giận mất khôn". Nếu chúng ta tiếp nhận ngay những lời nói khó nghe ấy vào
lòng, cơn giận lập tức khởi lên, hành động thiếu bình tĩnh, lời nói kém sáng
suốt, thường khi chỉ đem lại thiệt thòi cho mình mà thôi.
Chẳng hạn như khi bị
vu khống cáo gian, nếu không dằn được sự tức giận bực bội, chắc chắn chúng ta
sẽ có những lời nói hay hành động khiến người khác mất cảm tình, hay hiểu lầm
một cách tai hại vô cùng.. Chẳng hạn như khi cấp trên trong sở làm, có những
lời nói hiểu lầm hay khó nghe, nếu không thể nhịn được, không chịu giải thích
một cách ôn hòa nhẹ nhàng, chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức trong
công việc.
Trong gia đình cũng
vậy, muốn có được an lạc hạnh phúc, vợ chồng con cái phải biết hai chữ: thương yêu và nhẫn nhịn.
Thiếu một trong hai chữ đó, gia đình sẽ luôn luôn có sóng gió, bất hòa, bất an,
lâu dần có thể làm giảm hạnh phúc, cuộc sống chung trở nên phiền não và khổ
đau. Một lời nói ra, trong sự vui vẻ, trong tình yêu thương, nói sao cũng được,
nói gì cũng được. Một lời nói ra, trong sự bực bội, trong lúc giận hờn, tâm
trạng bất an, nói sao cũng không được, nói gì cũng có thể gây hiểu lầm. Bởi vậy
cho nên, chúng ta luôn luôn, quán sát tâm mình. Mỗi khi tâm sân, vừa mới khởi
lên, chúng ta liền biết, dừng ngay không theo. Đừng để tâm sân, dẫn dắt
chúng ta, đến chỗ phiền toái, rắc rối cuộc đời. Nếu được như vậy, mọi sự mọi
việc, ở trên đời này, sẽ được bình yên, vui vẻ trọn vẹn, thành tựu tốt đẹp.
Nhiều khi cơn sân, nổi lên đùng đùng, có thể tiêu tan, tất cả cảm tình, tiêu
tan sự nghiệp, khổ công gầy dựng, từ trước đến giờ. Ví như đốm lửa, có thể
thiêu đốt, cả một khu rừng. Cho nên chúng ta, luôn luôn nhớ rằng: tâm sân
quả thực, tai hại vô cùng!
Có người không hiểu:
Tại sao phải nhịn? Nhịn để làm gì?
Nhịn ở đàng chân, chúng lân đàng đầu. Trên thế gian này, nhịn nhục khó sống,
khó ngóc đầu lên, chẳng nên tích sự, lợi ích gì cả. Thực ra tất cả, suy
nghĩ vừa kể, đều do tâm sân, do tâm chấp ngã, tất cả mọi người, từ đó phát ra.
Con người thế gian, thường hay nghĩ rằng: "đời
mình còn dài", thấy người khác chết,
chứ mình sống dai, còn lâu mới chết! Con người ở đời, cần danh và lợi, cho nên
thực hiện, bất cứ thủ đoạn, miễn được làm giàu, bất kể chà đạp, thanh danh
người khác, để giành địa vị, để kiếm tí danh, luôn luôn muốn hơn, tất cả mọi
người, về mọi phương diện. Có người dạy con: ra đường phải nhớ, luôn luôn
hơn người, chớ bị hiếp đáp, chớ để thiệt thòi, nếu bị thua nhục, thì đừng về
nhà! Nhịn thì nhục, cự thì đục! Cho nên có ngày, đứa con chạy về, ôm đầu đầy máu,
hoặc đến nhà thương, nhận xác con mình!
Tâm sân thường thường,
thúc đẩy con người, đấu tranh cãi cọ, lời qua tiếng lại, từ những chuyện như:
quốc gia đại sự, chính trị tôn giáo, đến những thứ chuyện, lặt vặt nhỏ mọn,
sinh hoạt thường ngày. Thực ra nên biết: những khi người khác, nói lên một
tiếng, mình trả một miếng, thì dễ dàng quá. Nếu không nhịn được, người vào nhà
xác, mình vào nhà thương, hay vô nhà tù, hoặc là ngược lại. Còn nếu nhịn được,
không thèm tranh cãi, không có bực dọc, không nổi cơn sân, làm chủ tâm mình,
làm chủ ý mình, miệng mỉm nụ cười, thực là tươi tắn, may mắn mọi chuyện, chấm
dứt nơi đây. Đó mới thực là, những điều khó làm. Không phải ai ai, cũng
làm được ngay, nên cần phải có, thời gian thử thách, công phu thực tập. Làm
được như vậy, lâu ngày dài tháng, con người chắc chắn, trở nên sáng suốt, giác
ngộ hoàn toàn, những người chung quanh, cũng sẽ cảm nhận, an vui lợi lạc. Kho
tàng tâm thức, chủng tử sân hận, vơi dần bớt dần, trí tuệ phát triển, không còn
những chuyện, mê tín dị đoan, cuộc đời an lạc, được hạnh phúc hơn, nhứt định
không nghi..
Thí dụ có người, tới
cho mình biết: người khác nói xấu, nói mình ngu si, hạ nhục bêu riếu, đàm tiếu
khinh khi, khi dể chửi rủa, đồ đạo đức giả, thứ dân sợ vợ, khố rách áo ôm, như
gả ăn mày, như trâu cày ruộng. Chúng ta đừng để, tâm si khởi lên, liền khiến
chúng ta, tin lời đồn đại. Tại sao như vậy? Bởi vì nên biết, những lời đồn
đại, thường là bịa đặt, đặt điều thêm bớt, vẽ rắn thêm chân, thổi phồng con
cóc, thành con khủng long, chuyện xe cán chó, trà dư tửu hậu, đòn xóc hai đầu,
đầu đâm bị thóc, đầu thọc bị gạo, phá hoại gia cang, chia rẽ cộng đồng. Tin
những điều đó, chứng tỏ con người, có tâm chấp ngã, thực là quá lớn, dễ bị
khiêu khích, tự ái quá cao, cho nên té nhào, đau thương tơi tả, đúng là ngu si,
chứ còn gì nữa!
Thí dụ có người, tới
cho mình biết: mình có căn tu, có nhiều phước báu, mau mau theo đạo, do họ dựng
lên, cúng hết bạc tiền, nhà cửa xe cộ, tiệm buôn phố xá, vợ con bất kể, cha mẹ
xá gì, cầu khẩn van xin, kiếp sau được về, cõi mình mong muốn. Người nào
nhẹ dạ, dễ tin nghe theo, những lời như vậy, chữ ngu chữ ngốc, còn là quá nhẹ!
Còn nếu hiểu được, không thèm tin theo, không chút si mê, làm chủ tâm mình. Đó
mới thực là, những điều khó làm. Không phải ai ai, cũng làm được ngay,
nên cần phải có, thời gian thử thách, công phu thực tập. Làm được như vậy, lâu
ngày dài tháng, con người chắc chắn, trở nên sáng suốt, giác ngộ hoàn toàn,
những người chung quanh, cũng sẽ cảm nhận, an vui lợi ích. Kho tàng tâm thức,
chủng tử si mê, vơi dần bớt dần, trí tuệ phát triển, không còn những chuyện, mê
tín dị đoan, cuộc đời an lạc, được hạnh phúc hơn, nhứt định không nghi.
* *
Có người thắc mắc: Nếu
như bỏ hết, tâm tham tâm sân, luôn cả tâm si, đâu còn mình nữa, mình bị biến
mất, mất thiệt rồi sao? Xin thưa đúng vậy, nhưng mà thực ra, cũng không phải
vậy. Thường thường hầu hết, tất cả mọi người, trên thế gian này, đều chấp cái
tâm, suy nghĩ là mình, mình là con người, có tâm suy nghĩ. Bởi vậy cho nên, khi
tâm suy nghĩ, lăng xăng lộn xộn, lắng xuống không còn, tưởng mình biến
mất! Thực ra không phải! Điều đúng chính là: chỉ có cái tâm, nghĩ suy suy
nghĩ, lăng xăng lộn xộn, biến mất mà thôi. Chúng ta vẫn còn, hiện hữu rõ ràng,
với tâm thanh tịnh, không có tham lam, sân hận si mê. Bằng cớ chính là: chúng
ta biết rõ, nhận rõ thấy rõ, khi mình bình tĩnh, thản nhiên tự tại, cái tâm suy
nghĩ, lăng xăng lộn xộn, tan biến mất dạng. Ai thấy điều đó, ai biết điều đó?
Chính mình chớ ai! Thực không có sai! Lúc đó chính là: con người chân
thật, hiện tiền trước mắt, đúng theo chân lý! Chúng ta sống được, con
người chân thật, đời sống an vui, phiền não rút lui, cuộc đời hạnh phúc.
Như ngoài biển khơi,
sóng to sóng nhỏ, đều lặng hết rồi, mặt biển thanh bình, tức thời hiện ra, một
cách rõ ràng, rộng rãi bao la, vô bờ vô bến. Trong lúc sóng to, và có gió lớn,
bầu trời đen kịt, mình chỉ thấy được, vùng biển nhỏ hẹp, sóng động mà thôi, tầm
mắt giới hạn, không thể nhìn xa. Cũng y như vậy, khi tâm của mình, sôi nổi
náo động, lòng tham nổi lên, tối tăm mặt mũi, lòng sân nổi lên, mất hết trí
khôn, lòng si nổi lên, quên hết mọi việc, mình chỉ thấy được, con người nhỏ
hẹp, suy nghĩ ích kỷ, chỉ biết có mình, và gia đình mình, chỉ vậy mà thôi.Tất
cả mọi người, phiền não ra sao, đau khổ thế nào, cũng mặc kệ họ, chẳng cần biết
tới! Bởi thế cho nên, hành động lời nói, và trong tư tưởng, chỉ có ích
lợi, cho bản thân mình, gây nên bao nhiêu, khổ đau cho người, và gia đình họ.
Nếu những người khác, cũng nghĩ như vậy, thì mình lãnh đủ, mình là nạn nhân,
của tâm xấu ác, của người khác vậy. Do đó cuộc đời, vay trả trả vay, liên miên
như vậy, hỏi sao đau khổ, hỏi sao phiền não?
Nếu muốn người khác,
không làm hại mình, thì điều trước hết, mình không hại người. Mọi sự bắt
đầu, ngay trong tâm mình! Đừng để đến khi, quả báo chẳng lành, xảy tới liên
miên, chịu nhiều khổ nạn, thậm chí mạng vong, hả họng rên la, than trời trách
đất, cầu trời cầu Phật, cứu con cứu con, cứu sao kịp nữa!
Sách xưa có câu:
Tâm mình bạc ác tinh
ma.
Chớ nên oán trách trời
xa đất gần.
Khi nào tất cả, lăng
xăng lộn xộn, thí dụ như là: tâm tham tâm sân, và tâm si mê, lắng xuống hết
rồi, con người chân thật, của mình hiện tiền, tâm thể thênh thang, cõi lòng cởi
mở, rộng rãi bao la, tâm trí an vui, đời sống lợi lạc, cảm giác hòa đồng, vũ trụ
vạn vật. Cũng ví như là, cặn cáu lắng đi, cái ly nước trong, hiện hữu rõ ràng.
Con người chân thật, đầy đủ bốn tâm, từ bi hỷ xả, vì người quên mình, bác ái vị
tha. Nếu như tất cả, mọi người đều sống, như người chân thật, thế gian này là,
thiên đàng cực lạc, nhà nhà an vui, người người hạnh phúc, nơi nơi thái bình,
âu ca thạnh trị, phiền não không còn, khổ đau biến mất! Lúc đó mọi người, không
ai còn sợ, chuyện nhảm tận thế, vào năm 2000, hoặc năm nào khác. Tại sao như
vậy? Bởi vì khi đó, tâm tánh mọi người, sáng suốt hiền hòa, công minh
chính trực, dù ở nơi nào, cũng được bình thản, an vui lợi lạc, không còn phiền
não, cho nên không còn, sợ sệt gì nữa.
Tóm lại,
chúng ta đã ráng, ra
công ngăn chận, không đem vào trong, kho tàng tâm thức, thêm những chủng tử,
phiền não khổ đau, trong đó có ba, món to lớn nhứt, đó chính thực là: cái tâm
tham lam, cái tâm sân hận, và tâm si mê. Lâu ngày dài tháng, những món
chứa trong, kho tàng tâm thức, từ từ vơi bớt. Những cuốn phim cũ, được
thu cất giữ, từ bao năm xưa, nếu như chúng ta, không đem ra chiếu, chiếu đi
chiếu lại, lâu dần phai mờ, rơi vào quên lãng. Kho tàng tâm thức trống
rỗng, tức là tâm của mình sẽ được khinh an, nhẹ nhàng, cuộc sống an vui hạnh
phúc. Lúc đó, dù mình không muốn làm thánh nhân, thánh nhân cũng không
còn khác lạ, xa cách nữa.
Mỗi khi năm hết, cái
tết lại đến, năm cũ bước qua, năm mới sắp đến, thiên hạ vui mừng, hân hoan hớn
hở, mọi người nô nức, chào đón xuân sang. Người trẻ thường thấy, tương lai mở
rộng, trước mắt màu hồng, đáng yêu đáng sống. Còn như các người, lớn tuổi thì
sao? Mỗi một năm qua, hết trẻ đến già, người ta bước tới, một ngày quan trọng:
giã từ gác trọ! Gác trọ của tất cả mọi người chính là: ta bà thế giới. Người
phải giã từ gác trọ không đợi độ tuổi nào. Bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ
nào, bất cứ tuổi nào, bất cứ người nào, cũng đều có thể ra đi. Nhưng mà đi
đâu? Mừng mùa xuân đến, người hiểu biết đạo, gấp rút tu tâm, đồng thời
dưỡng tánh, cho được giác ngộ, đến ngày ra đi, khỏi phải quờ quạng, mang mang
mờ mịt, chẳng biết đi đâu? Người chưa thấy đạo, nhân dịp năm mới, hãy tạo thuận
duyên, chuẩn bị kỹ càng, hứa hẹn rõ ràng: trong năm sắp tới, mọi việc tốt hơn,
tiến hơn năm cũ, nỗ lực tu tập, cho sáng được đạo, đó là nguồn vui, hy vọng năm
mới, sẽ hơn năm nay, công phu viên mãn.
Đất nước này, xứ sở
này, địa phương này đã mở rộng vòng tay từ ái bao dung, thương yêu đùm bọc,
chấp nhận chúng ta sống chung hòa bình, xây dựng cuộc đời mới, trên miền đất tự
do nhân đạo này. Như vậy cộng đồng, chúng ta với nhau, tại sao không thể,
giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa với nhau, đối xử với nhau, một cách nhân đạo, với
tình đồng bào, để tạo cuộc sống, vạn sự như ý, an vui lợi lạc, vừa hợp tình
nghĩa, vừa hợp đạo lý. Trước thềm năm mới, chúng ta có quyền, hy vọng từ đây,
cuộc đời của mình, và của mọi người, tất cả đều được: an lạc hạnh phúc, giác
ngộ giải thoát.
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Chủ-Nhiệm VP.PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA
PHÁP TU CĂN BẢN CỦA PHẬT TỬ
HT THICH THANH TU
Đa số người xưng là
Phật tử mà không biết rõ đường lối tu hành, ai bày sao làm vậy, trở thành mê
tín sai lầm, khiến người đời phê bình đạo Phật là huyền hoặc, là vô ích. Để bổ
cứu những sai lầm ấy, chúng ta phải biết rõ đâu là pháp tu căn bản phải hành,
đâu là lối tu siêu thoát phải đến. Ứng dụng Phật pháp ngay trong cuộc sống thực
tế của chúng ta, để minh chứng rõ ràng đạo Phật cứu khổ thật sự, đạo Phật mang
hạnh phúc cụ thể lại cho con người. Đuợc thế, chúng ta mới khỏi hối hận là đệ
tử của Phật mà làm nhục nhã cho đạo Phật.
PHÁP TU CĂN BẢN
PHÁP TU CĂN BẢN
Bước đầu trên đường tu
hành của người Phật tử, phải "chuyển ba nghiệp ác thành ba nghiệp lành".
Ba nghiệp là thân miệng ý của chúng ta. Khi xưa chưa biết tu, chúng ta buông
lung thân miệng ý làm những việc xấu xa tàn bạo độc ác. Đã tạo những điều xấu
xa tàn bạo độc ác là làm đau khổ cho mình, cho người, cho gia đình, cho xã hội.
Những kẻ cướp của giết người sớm muộn gì cũng ngồi khám, cha mẹ vợ con ở nhà
đau khổ, gia đình của nạn nhân cũng khổ đau, chánh quyền cũng phải bận tâm điều
tra truy nã. Chỉ một việc làm cuồng dại độc ác của một vài người, khiến guồng
máy xã hội bị rối bời. Hành động ấy gọi là tạo nghiệp ác. Ngày nay biết tu,
chúng ta chuyển thân miệng ý làm việc tốt đẹp thanh cao hiền thiện. Thấy người
trên đường bị tai nạn xe cộ, mà không có thân nhân, chúng ta thành thật xót
thương, dùng lời hiền hòa an ủi, đích thân săn sóc chở đến bệnh viện... đây là
tạo nghiệp lành.
Làm được việc lành bản thân chúng ta đã vui, người bị tai nạn cũng bớt khổ, người chung quanh trông thấy cũng tán thành. Hành động lành này là cụ thể xây dựng xã hội tốt đẹp. Hành động xấu mà cứ lặp đi lặp lại mãi là nghiệp ác, vì đã thành thói quen khó sửa đổi. Ví như người uống rượu, uống một vài lần không thành ghiền (nghiện), ngày nay uống ngày mai uống, uống nhiều ngày như vậy thành người ghiền rượu. Cái ghiền là thói quen, gọi là nghiệp. Người thấy ai thiếu thốn liền giúp đỡ, lúc nào cũng thế, lâu ngày thành thói quen là nghiệp lành. Cũng là thói quen, một thói quen đưa đến đau khổ, một thói quen khiến đến an lạc. Vì thế, người Phật tử phải tránh thói quen đau khổ, phải tạo thói quen an lạc, đó là tu chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành. Kẻ ngu muội mới tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác, người sáng suốt chỉ thấy hạnh phúc khi giúp người khác hết khổ.
Làm được việc lành bản thân chúng ta đã vui, người bị tai nạn cũng bớt khổ, người chung quanh trông thấy cũng tán thành. Hành động lành này là cụ thể xây dựng xã hội tốt đẹp. Hành động xấu mà cứ lặp đi lặp lại mãi là nghiệp ác, vì đã thành thói quen khó sửa đổi. Ví như người uống rượu, uống một vài lần không thành ghiền (nghiện), ngày nay uống ngày mai uống, uống nhiều ngày như vậy thành người ghiền rượu. Cái ghiền là thói quen, gọi là nghiệp. Người thấy ai thiếu thốn liền giúp đỡ, lúc nào cũng thế, lâu ngày thành thói quen là nghiệp lành. Cũng là thói quen, một thói quen đưa đến đau khổ, một thói quen khiến đến an lạc. Vì thế, người Phật tử phải tránh thói quen đau khổ, phải tạo thói quen an lạc, đó là tu chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành. Kẻ ngu muội mới tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác, người sáng suốt chỉ thấy hạnh phúc khi giúp người khác hết khổ.
QUAN NIỆM SAI LẦM
Có nhiều Phật tử phát
tâm qui y chỉ vì cầu cho gia đình bình an, cuộc sống được mọi sự như ý. Vì thế,
gia đình có người bệnh hoạn hay xảy ra tai nạn gì thì thỉnh thầy cầu an. Nếu
thầy bận việc không đi thì phiền não, giận không đi chùa. Trong cuộc sống gặp
nhiều điều bất như ý thì buồn, cho rằng Phật không hộ độ. Nghe miếu Bà, miếu
Ông nào linh ứng liền đến đó cầu xin. Chỉ vì mong được bình an mà đi chùa, đến
với đạo, khi mục đích ấy không thành thì họ bỏ đạo dễ dàng. Lại có những người
sau khi qui y rồi thì mọi việc đều giao phó cho thầy, cất nhà cũng thỉnh thầy
coi ngày, gả cưới con cái cũng thỉnh thầy xem tuổi, đau ốm bệnh hoạn cũng thỉnh
thầy cầu an, ma chay cũng thỉnh thầy cầu siêu.
Thầy là người chịu mọi trọng trách trong gia đình, nếu thầy không chiều theo là buồn, không đi chùa. Lối qui y này, giống hệt đi đóng tiền bảo hiểm cho cá nhân và gia đình vậy.
Thầy là người chịu mọi trọng trách trong gia đình, nếu thầy không chiều theo là buồn, không đi chùa. Lối qui y này, giống hệt đi đóng tiền bảo hiểm cho cá nhân và gia đình vậy.
Lại có những người tu
một cách hời hợt, chỉ biết giờ tụng kinh, giờ niệm Phật, ngày ăn chay là tu.
Ngoài những giờ đó ra, mọi việc đều như ai, ăn miếng trả miếng không thua kém.
Một ngày mười hai giờ, chúng ta chỉ tu có một hai giờ, làm sao đủ? Mười giờ tạo
ác, hai giờ tu thiện thì quá ít ỏi. Hoặc một tháng ăn sáu ngày chay, chỉ tu
trong sáu ngày này, còn hai mươi bốn ngày kia không tu thì có thấm vào đâu. Có
khi ai lỡ xúc phạm đến họ trong những ngày chay, họ sẽ nói "hôm nay tôi ăn
chay, nếu không ăn chay thì biết!" Tu như thế, quả thật rất hời hợt.
Còn tệ hại hơn, có
người sợ tu thiền đổ nghiệp. Mỗi khi phát nguyện tụng kinh Pháp Hoa chẳng hạn,
ở gia đình có xảy ra tai biến gì, liền đổ thừa tại tụng kinh đổ nghiệp. Không
biết đổ nghiệp là rơi rớt hết hay sanh ra nghiệp? Nếu đổ nghiệp là rơi rớt hết
thì cố gắng tụng cho nó rớt sạch luôn. Nếu đổ nghiệp là sanh ra nghiệp thì điều
này thật là vô lý. Vì giờ tụng kinh thì ba nghiệp thanh tịnh - thân nghiêm
trang là thân nghiệp thanh tịnh miệng tụng lời Phật là khẩu nghiệp thanh tịnh -
ý duyên theo lời kinh là ý nghiệp thanh tịnh - làm sao sanh ra ác nghiệp được?
Tin như thế thật là hoàn toàn vô căn cứ. Người Phật tử phải sáng suốt không nên
tin theo lối nhảm nhí ấy.
Người phát tâm tu hành
như một chiến sĩ tuyên chiến với ma quân. Chúng ta phải hùng dũng quyết chiến.
Trước tiên, chúng ta chiến đấu với bọn ma phiền não nghiệp chướng của mình. Ví
như người vừa phát nguyện tu hạnh nhẫn nhục, liền bị người thóa mạ, tâm sân hận
nổi lên, ngay đây phải dẹp bỏ, đè bẹp nó là thắng, để nó phát hiện ra miệng, ra
thân là thua. Có người trước đã ghiền (nghiện) rượu, nay phát tâm qui y thọ trì
năm giới ngang đây phải bỏ (cai) rượu, nếu can đảm bỏ được là thắng, bỏ không
được là thua. Thắng được cơn giận dữ nổi lên là thắng ma phiền não, thắng được
bệnh ghiền lâu năm là thắng ma nghiệp chướng. Phiền não nghiệp chướng của chúng
ta rất nhiều rất nặng, chiến thắng được nó phải là một dũng sĩ kiên cường. Hai
thứ này là nội ma.
Những khó khăn chướng
ngại do ngoại cảnh gây nên là ngoại ma. Một người tuổi độ ba mươi, đã có gia
đình, vừa thọ ngũ giới xong, liền có một người đẹp đeo đuổi mến yêu. Chiến
thắng tình cảm bất hợp pháp này là một trận chiến gay go, nếu đương sự không
can đảm quyết liệt, khó mà giữ toàn vẹn được giới thứ ba đã thọ. Một người khác
sau khi qui y thọ giới rồi, nguyện bỏ (cai) rượu, trong lúc tranh đấu một mất
một còn với con ma ghiền, lại gặp bạn bè mời đi nhậu, còn dùng nhiều thủ thuật
bắt ép, trường hợp này không phải là người có ý chí kiên cường thì khó mà thắng
được, ngoại cảnh chướng ngại nhiều khó thể kể hết, người Phật tử hùng dũng
quyết thắng, đừng để giặc ngoại ma áp đảo phải đầu hàng.
Đã là chiến đấu thì
phải đương đầu, vì vậy chúng ta không thể khiếp nhược yếu hèn chỉ một bề cầu
được bình an. Người chiến sĩ có đối đầu với giặc, chiến thắng được giặc, mới
thăng quan tiến chức, mới có ngày ca khúc khải hoàn, quàng vòng hoa danh dự vào
cổ. Người tu cũng vậy, chiến thắng được nội ma, ngoại ma, mới có ngày bước lên
đài vinh quang của con người vẹn toàn đức hạnh. Đã là chiến sĩ thì mắt phải
sáng, tai phải thính luôn luôn theo dõi mọi hành động của kẻ thù. Một phút giây
hời hợt sơ suất có thể tán thân mất mạng. Người tu cũng thế, phải thấy rõ từng
tâm niệm, từng hành động của mình, một phút giây lơi lỏng, bọn giặc phiền não
nổi dậy, phải bị mất giới thân tuệ mạng. Do đó, không thể chỉ tu trong giờ tụng
kinh, niệm Phật, ăn chay mà phải tu trong mọi lúc mọi giờ. Được vậy mới mong
chiến thắng bọn ma quân.
Tu là dẹp bỏ những
thói hư tật xấu, tuổi trẻ chưa tập nhiễm những cái dở ấy, ngang đây biết tu thì
dễ biết dường nào. Người chưa biết uống rượu, không tập uống rượu thật là dễ.
Người đã ghiền rượu, bỏ không uống rượu là thiên nan vạn nan. Biết tu từ thuở
nhỏ thì thuận lợi dễ dàng biết mấy, để đa mang nhiều bệnh nhiều tật rồi mới tu,
thật là khó khăn trăm bề. Song người có ý chí mãnh liệt thì cái khó nào cũng
làm được.
CỤ THỂ HÓA PHÁP TU CĂN BẢN
Để cụ thể hóa pháp tu
căn bản này, đức Phật bắt buộc người Phật tử sau khi qui y Tam Bảo phải thọ trì
năm giới. Trong năm giới ba giới đầu là giữ thân không tạo nghiệp ác, hai giới
sau giữ khẩu không tạo nghiệp ác. Thế là, người Phật tử chỉ mới chuyển hai
nghiệp. Chuyển hai nghiệp thôi, mà công hiệu lợi ích đã to lớn lắm rồi. Như
người không sát sanh, là không giết người (chỉ trừ trường hợp nghĩa vụ quân
sự), không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, bản thân họ
đã là một con người tốt. Họ lại giảm được bao nhiêu việc lo âu sợ sệt tốn hao
trong cuộc sống hiện tại. Cha mẹ anh em vợ chồng con cái nhờ đó được an ổn vui
tươi. Mọi người trong xã hội khỏi phải phiền hà lo âu vì họ.
Chúng ta có thể hình dung trong một xóm, mà mọi người đều giữ năm giới hết, trong xóm đó có xảy ra chuyện giết hại, trộm cướp, lừa đảo, hiếp dâm và say sưa phá làng phá xóm không? Chắc hẳn là không, trừ phi những kẻ khác xâm nhập vào. Chúng ta hiện nay đi đâu cũng lo âu sợ sệt là tại sao? Phải chăng, vì sợ người hãm hại, sợ người móc túi giựt đồ, sợ người lường gạt... Chánh quyền phải bận tâm nhọc sức điều tra theo dõi, vì dân chúng không biết tu. Nếu người dân biết tu và chịu tu như vậy, chánh quyền sẽ thảnh thơi nhàn rỗi biết chừng nào. Bởi vì con người ai cũng có sẵn những thói xấu, nếu không cấm đoán hạn chế, nó sẽ tạo ra lắm chuyện xấu xa hèn hạ khổ đau cho nhau. Vì lòng từ bi, đức Phật như bắt buộc các đệ tử của Ngài phải tuân theo những điều cấm đoán, nhờ đó sẽ dẹp bớt những thói xấu, nết tốt dần dần tăng trưởng, khổ đau sẽ tiêu mòn, an vui thêm lớn. Đây là chủ đích cứu khổ của đạo Phật.
Chúng ta có thể hình dung trong một xóm, mà mọi người đều giữ năm giới hết, trong xóm đó có xảy ra chuyện giết hại, trộm cướp, lừa đảo, hiếp dâm và say sưa phá làng phá xóm không? Chắc hẳn là không, trừ phi những kẻ khác xâm nhập vào. Chúng ta hiện nay đi đâu cũng lo âu sợ sệt là tại sao? Phải chăng, vì sợ người hãm hại, sợ người móc túi giựt đồ, sợ người lường gạt... Chánh quyền phải bận tâm nhọc sức điều tra theo dõi, vì dân chúng không biết tu. Nếu người dân biết tu và chịu tu như vậy, chánh quyền sẽ thảnh thơi nhàn rỗi biết chừng nào. Bởi vì con người ai cũng có sẵn những thói xấu, nếu không cấm đoán hạn chế, nó sẽ tạo ra lắm chuyện xấu xa hèn hạ khổ đau cho nhau. Vì lòng từ bi, đức Phật như bắt buộc các đệ tử của Ngài phải tuân theo những điều cấm đoán, nhờ đó sẽ dẹp bớt những thói xấu, nết tốt dần dần tăng trưởng, khổ đau sẽ tiêu mòn, an vui thêm lớn. Đây là chủ đích cứu khổ của đạo Phật.
Để thành một con người
hoàn hảo hơn, Phật dạy phải tu thập thiện. Pháp Thập thiện mới thật sự đầy đủ
tu chuyển ba nghiệp. Chuyển ba nghiệp ác của thân, không sát sanh, không trộm
cướp, không tà dâm. Chuyển bốn nghiệp ác của khẩu: không nói dối, không nói lật
lọng (ly gián), không nói hung ác, không nói vô nghĩa (thêu dệt), chuyển ba
nghiệp ác của ý: bớt tham, bớt sân, không tà kiến (chấp lệch, sai). Mười điều
lành này xây dựng một con người toàn hảo. Chúng ta phân tích từ tế đến thô sẽ
thấy pháp Thập thiện công hiệu không thể kể hết.
Một con người không bị tham lam xúi giục thì sẽ làm chủ mình trước mọi thứ cám dỗ của trần gian. Tài sắc danh lợi không lung lạc được, người này mới hoàn toàn thanh bạch cao thượng. Không bị nóng giận áp đảo, chúng ta mới bình tĩnh sáng suốt giải quyết mọi vấn đề. Làm chủ được nóng giận, chúng ta không nói lời thô ác, không có hành động tàn nhẫn. Đời chúng ta không bị hối hận bao giờ, người thân chúng ta không hề chán ghét.
Sự việc xảy đến, giải quyết một cách sáng suốt khôn ngoan chúng ta mới đủ khả năng đảm đang việc lớn được. Mọi lý thuyết, mọi vấn đề, chúng ta không thấy một chiều, không nhìn phiến diện, quần chúng mới dễ cảm thông, mới thật lòng yêu mến. Tà kiến là cái thấy lệch lạc, thấy sai lầm cục bộ, dễ sanh tranh cãi, dễ sanh oán hờn. Không tà kiến là một tâm hồn cởi mở, bao dung, suốt thông, trong sáng. Không tà kiến, chúng ta hòa hợp được mọi người, mọi chánh kiến khác nhau.
Cuộc sống hạnh phúc hay khổ đau, nẩy mầm từ thông cảm nhau hay chống đối nhau. Không tà kiến mà lại có chánh kiến, thật hạnh phúc thay cho kiếp con người. Thân khẩu trở thành hay hoặc dở đều phát nguồn từ ý tốt hay xấu. Sở dĩ Thập thiện xây dựng con người hoàn hảo là chú trọng đến ý nghiệp. Pháp ngũ giới mới chuyển hóa hai phần nổi, thân khẩu mà thôi. Bởi vậy Phật tử chúng ta không phải chỉ dừng ở ngũ giới mà phải tiến lên Thập thiện mới thật đầy đủ.
Một con người không bị tham lam xúi giục thì sẽ làm chủ mình trước mọi thứ cám dỗ của trần gian. Tài sắc danh lợi không lung lạc được, người này mới hoàn toàn thanh bạch cao thượng. Không bị nóng giận áp đảo, chúng ta mới bình tĩnh sáng suốt giải quyết mọi vấn đề. Làm chủ được nóng giận, chúng ta không nói lời thô ác, không có hành động tàn nhẫn. Đời chúng ta không bị hối hận bao giờ, người thân chúng ta không hề chán ghét.
Sự việc xảy đến, giải quyết một cách sáng suốt khôn ngoan chúng ta mới đủ khả năng đảm đang việc lớn được. Mọi lý thuyết, mọi vấn đề, chúng ta không thấy một chiều, không nhìn phiến diện, quần chúng mới dễ cảm thông, mới thật lòng yêu mến. Tà kiến là cái thấy lệch lạc, thấy sai lầm cục bộ, dễ sanh tranh cãi, dễ sanh oán hờn. Không tà kiến là một tâm hồn cởi mở, bao dung, suốt thông, trong sáng. Không tà kiến, chúng ta hòa hợp được mọi người, mọi chánh kiến khác nhau.
Cuộc sống hạnh phúc hay khổ đau, nẩy mầm từ thông cảm nhau hay chống đối nhau. Không tà kiến mà lại có chánh kiến, thật hạnh phúc thay cho kiếp con người. Thân khẩu trở thành hay hoặc dở đều phát nguồn từ ý tốt hay xấu. Sở dĩ Thập thiện xây dựng con người hoàn hảo là chú trọng đến ý nghiệp. Pháp ngũ giới mới chuyển hóa hai phần nổi, thân khẩu mà thôi. Bởi vậy Phật tử chúng ta không phải chỉ dừng ở ngũ giới mà phải tiến lên Thập thiện mới thật đầy đủ.