HT.Thích Thanh Từ
Người Phật tử muốn dẹp
sạch rừng phiền não cần phải có đầy đủ dụng cụ và từng giai đoạn tiến lên mới
đạt được cứu cánh giải thoát. Dụng cụ của Phật Tử là kiếm trí tuệ và lửa thiền
định. Từng giai đoạn tiến lên phá dẹp tà kiến và phá sạch chấp ngã chấp pháp.
Cuối năm 1992, chúng tôi suy yếu đi Vũng Tàu dưỡng bệnh, ở nhờ nhà của một Phật tử. Chủ nhà vì chúng tôi mới xây cất xong. Nhà nằm trên mảnh đất bằng phẳng, bên cạnh sườn núi đá, dưới chân là biển cả mênh mông. Gió biển thổi vào mát rượi, nang theo mùi mằn mặn của chất muối, thật là nơi thích hợp cho người dưỡng bệnh. Rất tiếc phiá sau nhà có rừng tre gai mù mịt. Nhiều người tới thăm tôi, thấy rừng tre gai gần nhà đề nghị nên dọn sạch cho khoảng khoát. Mấy chú và một số cư sĩ nghe đề nghị hợp lý, phát tâm "phá rừng tre gai".
Công việc đầu tiên của các vị ấy, đi rèn mấy cái rựa bén, cào sắt và một
số lốp xe đạp. Ðủ dụng cụ rồi, họ bắt tay vào việc. Nhưng nhìn rừng tre rậm rạp,
gai giương lổm chổm, ai nấy đều ớn da gà. Can đảm xông vào chặt những màng nhện
chung quanh gốc tre sập xuống, họ lấy cào sắt cào cành lá tre khổ ấp vào gốc.
Họ dùng lửa đốt gai gốc lia chia quanh bụi tre cháy rụi, bày những thân tre
trống trải rất dễ chặt. Sau cùng họ cầm rựa tận lực chặt từng cây tre, những
cây tre non chặt ngọt sớt, song gặp cây tre già là dội tay.
Những cây tre sống lâu năm cứng như sắt nguội, họ phải vận dụng hết sức
chặt đôi ba nhát mới đứt. Những bụi tre đan chằng chịt nhau, tuy chặt đứt gốc
mà không dễ gì xô ngã. Phải gắng sức tối đa và hợp lực lại, họ lôi kéo mới ngã
xuống. Mặc dầu ngã xuống, song từng lớp sóng tre ngập cả khu đất. Cuối cùng họ
phải dùng rựa, cào sắt, khó khăn lắm mới dọn dẹp thành từng cụm, từng khóm.
Ðợi tre khô, họ châm một mũi lửa cháy sạch, chỉ còn sót lại năm ba cây thân còn tươi bị cháy nham nhở. Ðến đây đã thành một khu đất trống trải phủ trên mặt một lớp tro than. Dụng cụ quan trọng trong công cuộc phá rừng tre gai này là rựa bén, cào sắt và lửa. Song có dụng cụ tốt và đầy đủ mà thiếu quyết tâm, nỗ lực và bền chí của con người thì không thể nào làm thành công. Nhờ quyết tâm, nỗ lực bền chí của con người mà rừng tre gai chằng chịt nguy hiểm phải tiêu tan.
Ðợi tre khô, họ châm một mũi lửa cháy sạch, chỉ còn sót lại năm ba cây thân còn tươi bị cháy nham nhở. Ðến đây đã thành một khu đất trống trải phủ trên mặt một lớp tro than. Dụng cụ quan trọng trong công cuộc phá rừng tre gai này là rựa bén, cào sắt và lửa. Song có dụng cụ tốt và đầy đủ mà thiếu quyết tâm, nỗ lực và bền chí của con người thì không thể nào làm thành công. Nhờ quyết tâm, nỗ lực bền chí của con người mà rừng tre gai chằng chịt nguy hiểm phải tiêu tan.
Bát nhã là kiếm trí tuệ, như rựa bén. Muốn xông vào phá rừng phiền não,
Phật tử phải nhờ vào văn tự Bát nhã làm kiếm bén. Căn cứ trên văn tự bát nhã,
chúng ta mới nhận ra chân lý, nhân đó dẹp sạch những kiến chấp sai lầm do phong
tục tập quán còn để lại và các tà kiến tạo nên. Ví như lấy rượu làm lễ nghĩa,
như khay trầu rượu, hoặc nói "vô tửu bất thành lễ"; tập quán người
chết linh hồn ở mãi với con cháu ..., tà kiến thờ thần cây đa, thờ ông táo,
bình vôi ... Muôn ngàn thứ sai lầm chằng chịt khó phá, giống như màn nhện tre
gai, phải có cây kiếm trí tuệ chặt đứt từng đoạn rã rời. Thứ đến dùng chánh
định đốt sạch, như dùng cào sắt gom cành khô lá mục vào gốc, châm một mũi lửa
cháy tiêu tan.
Kế đó, chúng ta dùng quán chiếu Bát nhã chiếu soi năm uẩn sáu trần đều
do duyên hợp không có thực thể. Chiếu soi tường tận thấu đáo, chúng ta thấy rõ
thân này (ngã) và sự vật chung quanh (pháp) đều không có chủ thể. Nói là ta
(ngã) hay vật (pháp) chỉ căn cứ trên giả tướng hư ảo làm chấp, chớ không có ta
thật vật thật. Nhận thấy thấu đáo như thế, mọi chấp ngã chấp pháp đều tan vỡ.
Ví như sau khi đốt xong màng nhện tre gai, chúng ta dùng rựa bén chặt từng cây
ngã gục.
Tuy thế chưa phải là xong, người Phật tử phải tu tiến lên "Thật
tướng Bát Nhã". Kinh nói "Bát nhã vô tri, vô sở bất tri".
Nghĩa là đến thật tướng Bát nhã, không còn khởi tâm phân biệt tất cả pháp, nên
nói "vô tri"; song thể hằng trong sáng muôn vật đều hiện bày rõ ràng,
nên nói "vô sở bất tri". Như gương sáng trên đài, gương không phân
biệt tất cả vật, mà không vật nào ở trước không hiện bóng trong gương. Vô tri
là định, vô sở bất tri là huệ, đến đây thể định huệ viên mãn. Ðược vậy, mọi
phiền não thành tro bụi.
Như khi những cụm tre khô rang, chỉ cần châm một mũi lửa là cháy sạch trở
thành than tro. Thiền sư Huyền Giác nói: "Ðại trượng phu bỉnh tuệ kiếm,
Bát nhã phong hề kim cang diệm"(Chứng đạo ca). Nghĩa là "Người
trượng phu cầm kiếm tuệ, lửa kim cang chừ bát nhã bén". Lửa kim cang ở
đây là "thật tướng Bát nhã". Ðược thật tướng Bát nhã là sạch phiền
não, đến bờ thanh lương. Ngài Thái Hư nói: "Ví như có người muốn sang
sông, trước phải nhờ thuyền bè, kế phải nhờ chèo bơi, sau cùng mới đến bờ kia.
Thuyền bè là văn tự Bát nhã, chèo bơi là quán chiếu Bát nhã, đến bờ kia là thật
tướng Bát nhã". Phá rừng tre gai phải đi từng bước một, phá rừng phiền
não, chúng ta cũng phải tiến từng giai đoạn mới thu nhặt được kết quả nhu
nguyện.
Tuy nhiên có văn tự Bát nhã, quán chiếu Bát nhã, thật tướng Bát nhã đầy
đủ mà chúng ta thiếu quyết tâm, tinh tấn và nhẫn nhục thì tiêu diệt phiền não
cũng khó thành công.
Người tu Phật thấy thân này mỏng manh như áng mây, tạm bợ như hòn bọt,
quyết tâm hy sinh thân tạm bợ (báo thân) đổi lấy thân kim cang bất hoại (pháp
thân), không có gì phải ngần ngại. Khi đã nhận thấy như thế, dù lao mình vào
cảnh hiểm nguy vẫn xem như trò chơi. Do đó mới có nhà đại thí chủ cắt đầu tặng
vua Kế Tân, chàng dũng sĩ chặt tay dâng tổ Ðạt Ma. Chính cái quyết tâm vong
thân ấy, còn rừng phiền não nào mà phá chẳng sạch.
Kế đến phải mãi mãi tinh tấn. Tinh tấn là sức gắng gổ không ngừng. Dù
biết là việc tốt đáng làm mà không nỗ lực gắng sức thì việc tốt cũng khó thành
công. Tinh tấn là chất nhiên liệu của chiếc xe ô tô, nhiên liệu hết thì xe phải
dừng. Người ngồi xe muốn xe đến đích phải xem chừng không để cho nhiên liệu
cạn. Cũng thế, người học đạo giải thoát muốn đạt đạo quả phải nuôi dưỡng sức
tinh tấn không cho thiếu vắng. Thiếu tinh tấn người tu sĩ sẽ dẫm chân tại chỗ,
hoặc thối lui là khác. Có tinh tấn là có đạo quả và đạt được sở nguyện của
mình.
Tinh tấn là thiết yếu, song cần phải có nhẫn nhục phụ trợ thì sự tu hành
mới được thành công. Vì phiền não vô vàn không thể tính kể được, chúng ta phá
lớp này, lớp khác lại hiện ra, nếu không dai sức nhẫn chịu thì dễ sanh chán nản
rồi thối tâm bồ đề. Phiền não sâu dày như đất, bù tịt như rừng, muốn đào tận
đáy, muốn chặt sạch trơn, phải dày công và trải qua nhiều tháng năm mới thấy
được kết quả.
Nhẫn nhục là sức chịu đựng dẻo dai, đón nhận mọi khó khăn trở ngại, với thời gian dài mấy cũng không ngán. Có đủ sức chịu đựng này, dù rừng phiền não có gai góc bao nhiêu, có dày bịt đến đâu cũng bị dẹp tan phá sạch. Người tu Phật nhắm đến xa thăm thẳm, chướng ngại và hầm hố dẫy đầy, nếu thiếu đức nhẫn nhục thì có đi mà không có đến.
Nhẫn nhục là sức chịu đựng dẻo dai, đón nhận mọi khó khăn trở ngại, với thời gian dài mấy cũng không ngán. Có đủ sức chịu đựng này, dù rừng phiền não có gai góc bao nhiêu, có dày bịt đến đâu cũng bị dẹp tan phá sạch. Người tu Phật nhắm đến xa thăm thẳm, chướng ngại và hầm hố dẫy đầy, nếu thiếu đức nhẫn nhục thì có đi mà không có đến.
Tóm lại, muốn phá rừng tre gai, chúng ta phải có đầy đủ dụng cụ, cộng
thêm quyết tâm nỗ lực và bền chí của con người, rừng tre gai phải tan hoang,
biến thành tro bụi. Muốn dẹp sạch trần lao phiền não, người tu phải có trí tuệ,
thiền định đầy đủ. Trí tuệ, thiền định là pháp tu, cộng thêm quyết tâm, tinh
tấn, nhẫn nhục của con người thì "phiền não vô tận sẽ đoạn sạch" .
Người tu là kẻ đối đầu với ma vương, là chiến sĩ tảo thanh bọn giặc phiền não.
Cho nên, kiếm trí tuệ không rời tay, cung thiền định nằm sẵn trên vai, vừa có
bóng dáng kẻ thù xuất hiện, chúng ta liền hành động ngay.
Bất cứ lúc nào, nơi
nào cũng là bãi chiến trường, chúng ta sẵn sàng ứng chiến hai mươi bốn trên hai
mươi bốn (24/24). Có vậy, trận chiến với ma phiền não mới thành công viên mãn.
Bởi chúng là ma, nên sự ẩn hiện của chúng khó lường, chúng ta luôn đề cao cảnh
giác không một phút giây lơi lỏng, mới mong có ngày "ca khúc khải
hoàn".
HT.Thích Thanh Từ
LỜI DI HUẤN CỦA ĐỨC PHẬT
« Này các đồ đệ, các con hãy tự làm đuốc để soi sáng cho các con, hãy trông cậy vào chính sức mạnh của các con; không nên lệ thuộc vào bất cứ ai. Những lời giảng huấn của ta sẽ làm ngọn đuốc dẫn đường cho các con, làm nơi nương tựa cho các con; không cần phải lệ thuộc thêm vào những lời giảng huấn nào khác nữa.
« Hãy nhìn vào
thân xác các con, các con sẽ hiểu được rằng lạc thú lẫn đớn đau của thân xác
cũng chỉ là cội nguồn chung của khổ đau, khi hiểu được như thế, các con sẽ
không thể nào tự buông lỏng cho dục vọng chi phối các con.
« Hãy nhìn vào
tâm thức các con, các con sẽ thấy cái tâm thức đó biến dạng không ngừng. Vì thế
các con sẽ không thể nào tự buông rơi vào chính những ảo giác của tâm thức, để
rồi tự duy trì những kiêu căng và ích kỷ do tâm thức tạo ra, nhất là khi các
con đã hiểu rằng những xúc cảm đó nhất định chỉ mang đến khổ đau mà thôi.
« Hãy nhìn vào
tất cả các vật thể chung quanh xem có vật thể nào trường tồn hay chăng? Có vật
thể nào không phải là những cấu hợp sinh ra hay không? Tất cả sẽ biến hoại và
phân tán. Các con chớ sợ hãi khi nhận thấy khổ đau cùng khắp mọi nơi. Hãy thấu
hiểu những lời giáo huấn của ta, kể cả sau khi ta đã tịch diệt. Như thế các con
sẽ loại bỏ được khổ đau, các con sẽ trở thành những đồ đệ thật sự của ta.
« Này các đồ đệ
của ta, những lời giáo huấn ta giảng cho các con, các con đừng bao giờ quên và
để cho mai một đi. Hãy gìn giữ chúng và nghiên cứu thực hành. Khi theo đúng
những lời giáo huấn ấy, các con sẽ đạt được an vui.
« Những gì hệ
trọng nhất trong những lời giáo huấn của ta là các con phải kiểm soát được tâm
thức các con vượt qua các thèm muốn ảo tưởng . Hãy giữ cho thân xác đứng thẳng,
tâm thức tinh khiết và ngôn từ chân thật. Nếu các con biết tự nhắc nhở là cuộc
sống của các con chỉ là ngắn tạm, các con sẽ đủ khả năng loại bỏ mọi thèm khát
và hung dữ đưa đến khổ đau.
« Nếu các con
nhận ra được là tâm thức các con đang có xu hướng bám níu hay vướng mắc vào ham
muốn, các con hay chận đứng sự cám dỗ đó. Các con phải làm chủ được tâm thức
các con.
Tâm thức có khả
năng biến một con người thành một vị Phật hay một con thú từ sự giác ngộ hay mê
lầm. Vì thế, các con phải kiểm soát lấy tâm thức các con không đi lạc ra ngoài
Chánh Đạo.
« Để có thể giữ
đúng như lời giáo huấn của ta, các con hãy kính trọng lẫn nhau và đừng cãi vả.
Đừng như nước với dầu xô đẩy lẫn nhau, mà hãy như nước với sữa hoàn toàn hòa
lẫn vào nhau.
Hãy cùng nghiên
cứu với nhau, cùng giảng giải cho nhau, thực hành với nhau. Không nên phí phạm
tâm thức của các con và thời giờ của các con trong sự cãi vả hay lười biếng.
Hãy hân hoan đón nhận hoa thơm của Giác ngộ và hái lấy quả ngọt trên Đường Ngay
Thật.
« Những lời giáo
huấn ta ban cho các con là do nơi kinh nghiệm của chính ta, và chính ta đã noi
theo con đường đó. Các con nên tuân theo những lời giáo huấn ấy và giữ đúng như
thế dù phải gặp hoàn cảnh khó khăn nào. Nếu các con xao lãng, có nghĩa là các
con chưa hề gặp được ta, cho dù trong lúc này đây các con đang ngồi bên cạnh ta
vậy. Nhưng nếu ngược lại, các con thấu hiểu và đem ra thực hành những lời giáo
huấn của ta, thì dù cho các con ở thật xa trong một chốn tận cùng của thế giới,
nhưng cũng giống như các con đang ở bên cạnh ta trong lúc này.
« Hỡi các đồ đệ,
phút cuối cùng của ta đã gần kề, phút xa lìa giữa ta và các con không còn bao
lâu nữa. Tuy nhiên các con không nên than khóc. Sự sống là một sự đổi thay
không ngừng và không có gì cản trở được sự tan rã của xác thân. Cái sự thực đó,
ta đang chứng minh cho các con thấy ngay trên thân xác của ta, thân xác ta sẽ
tan rã như một cỗ xe hư nát. Đừng than khóc một cách vô ích, trái lại các con
phải hân hoan khi nhận ra được cái quy luật biến đổi ấy và hiểu được rằng sự
sống của con người chỉ là trống rỗng mà thôi. Đừng cố gắng duy trì cái khát
vọng phi lý, mong muốn những gì tạm bợ phải nhất định trở thành trường tồn.
« Con quỷ của
những dục vọng thế tục luôn luôn tìm cách đánh lừa tâm thức các con. Nếu có một
con rắn độc trong phòng, các con sẽ không thể nào ngủ yên nếu chưa đuổi được nó
ra ngoài. Các con phải cắt đứt những mối giây ràng buộc của thèm khát thế tục
và rứt bỏ những mối giây đó, thì như thế các con đã đuổi bỏ rắn độc kia ra khỏi
phòng vậy. Các con hãy bảo vệ thật cẩn thận tâm thức các con.
« Này các môn đệ
của ta, giây phút cuối cùng của ta đã đến, tuy vậy các con phải hiểu rằng cái
chết chỉ là sự tan rã của xác thân vật chất mà thôi. Thân xác được cha mẹ sinh
ra, nó lớn lên nhờ thức ăn, thức uống và hơi thở, nó không có cách gì tránh
khỏi bịnh tật và cái chết. Một vị Phật đích thực không mang thân xác con người,
mà vỏn vẹn chỉ là sự Giác ngộ. Chỉ có sự Giác Ngộ mà thôi. Thân xác con người
phải tiêu tan, nhưng Trí tuệ của Giác ngộ sẽ trường tồn vô tận trong thực thể
của Đạo Pháp. Trên con đường tu tập Đạo Pháp, nếu có ai chỉ thấy thân xác ta
thì kẻ ấy đã không trông thấy ta, chỉ có những ai hiểu thấu những lời giáo huấn
của ta mới thật sự nhìn thấy ta vậy.
« Sau khi ta
tịch diệt, Đạo Pháp thay ta làm vị thầy cho các con. Biết noi theo Đạo Pháp, ấy
chính là cách các con tỏ lòng trung thành với ta. Trong bốn mươi lăm năm sau
cùng trong cuộc đời giáo hóa của ta, ta không hề dấu diếm điều gì trong những
lời giáo huấn. Chẳng có một lời giáo huấn nào bí mật, không có một lời nào mang
ẩn ý. Tất cả những lời giảng của ta đều được đưa ra một cách ngay thật và minh
bạch.
« Này các con
yêu quý của ta, đây là giây phút chấm dứt. Trong một khoảnh khắc nữa ta sẽ nhập
vào Niết bàn. Những lời này là những lời dặn dò cuối cùng của ta cho các con ».
Người mẹ già nua với năm tháng
"Trên
cuộc đời này có thứ gì có thể sánh ngang được với tình mẹ
Sẵn sàng chịu đựng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để chở che
Cho con của mình cho dù khốn khó vẫn đang trực chờ ở trước mắt
Cho dù thân xác có bị hao mòn dù máu có chảy vẫn nén chặt
Sẵn sàng chịu đựng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để chở che
Cho con của mình cho dù khốn khó vẫn đang trực chờ ở trước mắt
Cho dù thân xác có bị hao mòn dù máu có chảy vẫn nén chặt
Tận mắt chứng kiến cảnh một người mẹ bị người dân đánh đập
Vì ăn cắp hai bộ quần áo đã cũ mà người ta phơi trên hàng rào
Khi bà vô lấy bị bắt gặp... Chủ nhà thấy rồi lôi bà ta ra đường đánh
Người dân xung quanh bu lại đứng nhìn
Với một ánh mắt vô hồn và lạnh tanh
Người mẹ già ấy cắn răng chịu đựng những trận đòn roi lên thân xác
Nhưng bà vẫn không kêu la mà chỉ lặng im cho dù vết thương đang đau rát
Đến khi hỏi tại sao bà lại làm thế trong khi ngày Tết đang cận kề
Thì bà cố gắng gượng dậy chỉ tay về phía hai đứa con nít
Đang đứng nhìn mẹ nó mà nước mắt dầm dề
"Ông có đánh tui ra sao thì tui cũng chấp nhận hết mà
Chỉ xin ông cho tui hai bộ đồ cũ để con tui nó mặc
rong ba ngày Tết để nụ cười nó được nở chứ không phải là nước mắt"..."
THA THỨ
Một thiền sinh hỏi:
“Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn,
người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để
hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp:
“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại:
“Con đã học được tha thứ cho họ sư phụ ạ. Thật
nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp:
“Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra
thương yêu họ”.
Người đệ tử gải đầu:
“Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương
yêu họ thì… Thôi được, con sẽ làm”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn, khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình.
Sư phụ gật gù bảo:
“Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu
không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như
vậy”.
Người đệ tử trở lại, lần nầy tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở.
Anh tuyên bố:
“Con đã học được và ghi ơn hết mọi người đã
cho con cơ hội học được sự tha thứ!”
Sư phụ cười:
“Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã
đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha
thứ.”
SUY NGẪM:
SUY NGẪM:
Câu chuyện thật ý nghĩa, chúng ta có thể nhận ra
rằng tha thứ giúp cho chúng ta đóng lại những đau thương, bất công trong quá
khứ và nhìn nhận các sự việc rõ ràng để buông xuống.
Tha thứ giúp cho chúng ta mở rộng lòng yêu thương,
giúp cho ta nhìn lại chính mình đã làm hao phí năng lượng khi đánh mất lòng
khoan dung.
Tha thứ chính là một tiến trình tiến hóa tích cực của nội tâm, khi chúng ta thật sự đối diện và buông xuống những đau thương, mất mát, bất công… chúng ta sẽ không còn mang lòng oán hận, giận dữ…
từ đó giúp cho chúng ta không nuôi dưỡng những niềm
cay đắng, phẫn uất, trả thù…
để rồi tạo thêm những điều bất thiện ở hiện tại và
tương lai lại phải nhận sự khổ đau.
Qua đó, chúng ta nhận rõ tha thứ giúp cho chúng ta sống an ổn hiện tại và tương lai.
Qua đó, chúng ta nhận rõ tha thứ giúp cho chúng ta sống an ổn hiện tại và tương lai.
Vì vậy, có thể nói rằng “tha thứ cho người khác
chính là tha thứ cho chính mình”,
vì khi chúng ta buông bỏ lòng thù hận, sẽ giúp cho
tâm mình luôn bình an.
Tâm bình an sẽ là chất liệu để tạo dựng nên lòng yêu
thương từ bi cho mình và cho tất cả.
Đọc và suy ngẫm câu chuyện một lần nữa, chúng ta thấy rõ như một trình tự khi bạn biết tha thứ , bạn sẽ có lại tình thương với những đối tượng đã gây cho mình đau khổ mà bấy lâu mình đánh mất vì thiếu lòng khoan dung , hiện khởi Tâm Từ Bi rộng lớn, nhớ ơn tất cả đã cho chúng ta sự thành tựu này và chợt nhận ra rằng “vạn pháp vốn bình đẳng”.
Đọc và suy ngẫm câu chuyện một lần nữa, chúng ta thấy rõ như một trình tự khi bạn biết tha thứ , bạn sẽ có lại tình thương với những đối tượng đã gây cho mình đau khổ mà bấy lâu mình đánh mất vì thiếu lòng khoan dung , hiện khởi Tâm Từ Bi rộng lớn, nhớ ơn tất cả đã cho chúng ta sự thành tựu này và chợt nhận ra rằng “vạn pháp vốn bình đẳng”.
Trên bước đường tu tập của người con Phật, chúng ta phải cảm ơn những bậc thiện hữu tri thức đã đưa đến cho mình nghịch duyên để chúng ta có cơ hội nâng cao đời sống tâm linh của chính mình.
Nghịch tăng thượng duyên là vậy!
Thật vậy, nếu lúc nào cũng thuận duyên, cũng đều
được quí mến thì ta dễ dàng bị ru ngủ trong niềm tự hào, hãnh diện , ta đang
biến mình thành nô lệ cho sự cống cao ngã mạn… tự đánh mất chính mình lúc nào
không hay.
Vì vậy, vị Sư đã dạy người học trò của mình phải
biết ghi ơn những người đã đem đến cho mình những phiền não, oan uổng…. để
chúng ta có cơ hội nhìn lại chính mình, thực hành và chuyển hóa nội tâm, để
nhận chân sự thật “chẳng có ai là người tha thứ và được tha thứ cả!”
Với tôi, việc học cách tha thứ và hành theo những lời dạy của Chư Phật, Chư Tổ không phải đơn giản và dễ dàng nhưng cũng không phải là quá khó nếu mình muốn và tôi đã bắt đầu cho những sự việc nhỏ nhất từ trong cuộc sống của chính mình với mọi người xung quanh…để có được sự bình an hạnh phúc chân thật!
Cổ Đức có câu này:
Càng buông bỏ dưới chân này.
Ấy là chỗ đứng càng ngày càng cao.
Tha thứ hay không tha thứ là lối suy nghĩ nhị biên.
Con người thường sống trong thế giới nhị biên nên
thường phiền não và khổ đau.
Thế giới nhị biên là sự suy nghĩ: thị/phi, đúng/sai,
phải/quấy, tốt/xấu, trắng/đen.
Người nào đạt được "thế giới bất nhị" hay
hiểu được và hành được "pháp môn bất nhị"
người đó đạt an lạc và hạnh phúc, xa hơn, người đó
đạt được "giác ngộ và giải thoát".
VP.PHẬT HỌC TỊNH QUANG.CANADA.
TK THÍCH CHÂN TUỆ
(cutranlacdao@yahoo.com)
TU TỪ NHỮNG THỊ PHI CỦA CUỘC ĐỜI. Ý NGHĨA KHẤT THỰC
PHÁP MÔN TU THEO PHẬT
NGHI LỄ TÙY THUẬN TRONG ĐỜI CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ
LUÂN HỒI LÀ ĐAU KHỔ, PHẬT PHÁP LÀ AN LẠC
TẤM LÒNG BỒ TÁT HIẾM CÓ Ở THẾ GIAN
TÂM VÀ TƯỚNG TRONG ĐẠO PHẬT