“Mẹ, thôi mà, mẹ
đừng lo nữa! Con chỉ cảm sơ thôi, mẹ
yên tâm
nhé”.
Chị quay lại nhìn tôi với
một gương mặt rạng rỡ và kiêu
hãnh: “Mẹ chị cứ lo cho chị trong
này”. “Mẹ chị”, người mẹ 93 tuổi đang sống ở Bình Định, là người đã sinh ra
“một nửa của cuộc đời chị”, mẹ của anh Trương Văn Dân.
Năm Elena 16 tuổi, anh Dân là một
du học sinh ngấp nghé đôi mươi.
Chị không nghĩ
rằng, sức mạnh của tình yêu đầu
đời lại có thể mãnh
liệt đến thế. Tình yêu đã đi
theo suốt
cuộc đời chị, cuộc đời anh, gia đình, bạn bè và
quê hương anh nữa. Chị từng biết đến Việt Nam qua
những thước
phim tài liệu, một đất nước chiến tranh, khó khăn chồng
chất khó khăn. Chính cái chất Bình Định văn chương, lãng mạn và chu toàn của anh đã lôi
cuốn chị.
Rồi chị gặp những người bạn của anh, đọc những bài báo, trang sách,
chị hiểu về đất nước và con người Việt Nam hơn. Vượt
qua bao nhiêu trở ngại, bao nhiêu băn
khoăn trăn
trở, chị đã quyết định chọn cuộc sống ở quê hương anh. Đã từng
về Việt Nam nhưng là về
làm khách, nay về Việt Nam là về nhà
mình, dù đã chuẩn bị, đã cùng nhau sắp
xếp mọi thứ nhưng chị vẫn bồn chồn, vẫn phải cố gắng thích nghi, vẫn
có lúc
chơi
vơi giữa dòng người vừa quen vừa lạ. Chị là một trong
số những người phụ nữ Ý ít ỏi
đang sống trên đất Việt.
Chị Elena và mẹ chồng.
Chị
nhớ
một kỷ niệm trong chuyến về Việt Nam đầu tiên năm 1985.
Anh chị dừng
chân ở Nha Trang và ghé
vào một ngôi nhà nhỏ
bên đường xin nước uống. Hồi đó chưa
có hàng
quán
như bây giờ. Một bà lão đã dắt chị ra sân
và chỉ vào giếng nước. Dòng nước mát lạnh, ánh mắt ấm áp của bà
đã làm cho chị cảm
giác được đón tiếp thân thiện, gần gũi.
Chị tìm thấy hình ảnh mẹ mình trong
cử chỉ thân thương của người phụ nữ không quen trên
một miền đất lạ. Trái tim
chị ấm hơn khi nghĩ
về quê chồng.
Hình
ảnh
người mẹ chồng càng làm chị xúc
động. Mẹ lúc
nào cũng lo cho chị, dù mẹ già
yếu theo
năm tháng. Năm 1990 mẹ chồng sang Ý và lưu lại 6 tháng. Với chị, đó
là những ngày tháng
không
thể nào quên. Chị ví đó là
nốt nhạc hay nhất trong bài ca tình mẹ.
Đó cũng là sợi
dây bền và đẹp nhất, gắn kết hai người
phụ nữ có cùng một
tình yêu với “chàng trai Dân”. Mẹ chị chỉ biết mỗi “tiếng Bình Định” và chưa bao giờ
sử dụng đồ điện, nói gì đến
các tiện nghi khác trong
nhà. Cô dâu Ý đã hướng dẫn cho mẹ chồng
từng ly từng tý.
Riêng bình nước nóng lạnh, chị không yên tâm “giao
phó”, nên chị trở thành người tắm cho mẹ
hằng ngày. Chắc con gái của mẹ cũng chưa bao giờ làm
việc đó cho mẹ. Chị
rớm rớm nước mắt khi nhớ về
ngày đó: “Mẹ săn chắc, khỏe mạnh chứ không phải mỏng manh và gầy khô
như bây giờ. Thời gian không trở
lại nhưng mang phù sa bồi đắp thêm cho tình cảm
mẹ con chị.
Chị
xem
mẹ chồng là người mẹ ruột thứ hai.
Điều đó được
chị thể hiện qua tình yêu thương, sự quan tâm
chăm sóc. Ở
nước Ý, chị
là người Thiên chúa giáo,
khi về Việt Nam, theo
mẹ đi chùa nhiều nên chị trở
thành Phật tử. Có lẽ tình yêu của mẹ
chồng đã làm cho chị
cảm thấy đó là điều
không thể thiếu trong cuộc đời này. Chị luôn thấy trong tình yêu
thương của chồng có cả trái tim nồng ấm của mẹ. Ngày lễ Vu Lan
chị là người duy nhất cài hai bông hồng
trên ngực áo. Bông trắng cho
mẹ mình và bông hồng
đỏ cho mẹ chồng. Chị luôn tự hào
vì có mẹ,
có anh.
Mẹ biết chị sẽ buồn khi phải xa quê
hương, xa người thân thương, xa gia đình, bè bạn. Mẹ đã
giúp chị luôn cảm thấy có người
thân bên cạnh, kể cả những người đã đi xa. Chị biết ơn mẹ đã rước vong linh của
mẹ ruột mình gửi lên Chùa, nên
lúc nào
chị
cũng cảm thấy ấm áp và không
đơn độc.
Chị thích tính
quyết đoán “đã nói là
làm” của mẹ. Chị luôn thấy
mẹ vẫn rất minh mẫn, vẫn tỉnh táo và mạnh
mẽ.
Chị Elena và ông xã chung sống bên nhau đã
gần 40 năm. Cách đây 3 năm, họ quyết định chọn một cuộc sống nhẹ nhàng, thanh đạm,“trữ
tình” trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Chị
đi dạy tiếng Ý ở Trường
Đại Học Khoa học xã hội và
nhân văn, Nhạc Viện Thành Phố. Chị tha thiết
muốn đưa đến cho người Việt Nam những điều tốt đẹp, lãng mạn của nước Ý. Chị muốn đưa về quê mình những
cái hay cái đẹp của văn hóa Việt
Nam. Chị viết nhiều
truyện ngắn nhẹ nhàng, tinh tế và
gửi lòng mình vào đó.
Anh là một dịch
giả thấu hiểu và rất
“trung thành” của chị.
Cầm trong tay cuốn
tiểu thuyết “Bàn tay nhỏ
dưới mưa” của anh Dân,
nghiêng nhẹ mái tóc vàng,
chị bảo anh: “Em là
người may mắn”.
Ánh mắt anh lấp lánh,
nụ cười tràn đầy yêu thương: “Anh mới thật
sự là người may mắn!”. Chị cầm
bàn tay
anh lắc nhẹ: “Không, em may mắn hơn vì em
có anh,
và
em được mẹ yêu thương
hơn anh”. Chị là Elena Pucillo Truong, một nàng dâu Ý rất Việt.
Võ Thị
Minh Huệ
Mẹ ơi, đừng đi nhé!
Quảng Tịnh Kim Phương
Lời người
dịch: Những
cơn mưa cứ chợt đến chợt đi trong mùa đông giá lạnh, nhưng đối với QT những cơn
mưa rả rích, cái lạnh của mùa đông lại là dấu hiệu của một mùa Vu Lan sắp đến,
mùa Vu Lan ấm áp tình thương, mùa của bao dung và độ lượng, mùa Vu Lan nhắc nhớ
ân nghĩa sinh thành, mùa báo hiệu kết thúc mùa An Cư… Một mẩu chuyện ngắn trong
cuốn sách tiếng Anh mà QT tình cờ đọc ở thư viện đã làm QT cảm động và muốn
chia sẻ với mọi người.
Mẩu chuyện cảm động không phải là một câu chuyện lâm ly bi đát dễ làm ta rơi lệ, không phải là một câu chuyện hay, hấp dẫn lôi cuốn làm cho ta thích thú từ đầu đến cuối mà chính là tình cảm thiêng liêng giữa Mẹ và con mà đôi khi giữa cuộc sống bận rộn thường nhật ở xứ lạ quê người làm chúng ta không cảm nhận được những tình cảm thật đơn giản nhưng rất sâu sắc đang hiện hữu trong đời…. Một ánh mắt, một nụ cười, một lời an ủi,…không là gì nhưng lại có một ý nghĩa lớn lao khi người cần đến người, khi người với người đến với nhau bằng tấm lòng thương yêu và rộng mở. QT xin mến tặng đến tất cả và ước nguyện tất cả chúng ta hưởng một mùa Vu Lan ấm áp bên Ba Mẹ, gia đình và những người thân thương cho dù là bây giờ hay mãi mãi…
Mẩu chuyện cảm động không phải là một câu chuyện lâm ly bi đát dễ làm ta rơi lệ, không phải là một câu chuyện hay, hấp dẫn lôi cuốn làm cho ta thích thú từ đầu đến cuối mà chính là tình cảm thiêng liêng giữa Mẹ và con mà đôi khi giữa cuộc sống bận rộn thường nhật ở xứ lạ quê người làm chúng ta không cảm nhận được những tình cảm thật đơn giản nhưng rất sâu sắc đang hiện hữu trong đời…. Một ánh mắt, một nụ cười, một lời an ủi,…không là gì nhưng lại có một ý nghĩa lớn lao khi người cần đến người, khi người với người đến với nhau bằng tấm lòng thương yêu và rộng mở. QT xin mến tặng đến tất cả và ước nguyện tất cả chúng ta hưởng một mùa Vu Lan ấm áp bên Ba Mẹ, gia đình và những người thân thương cho dù là bây giờ hay mãi mãi…
Tôi vẫn
nhớ mãi hồi còn bé tí, tôi vẫn thường hay đeo mẹ suốt ngày. Tôi nghe mẹ kể lại
hồi tôi cỡ ba, bốn tuổi, mỗi khi mẹ chuẩn bị đi làm thì tôi lại hai tay quàng
cổ mẹ và van xin: “Mẹ ơi, đừng đi nhé!”. Và đương nhiên là mỗi lần như vậy mẹ
lại vỗ về là bà sẽ về nhanh, nhưng đối với tôi một phút trôi qua sao mà dài
đăng đẳng đến thế. Khi vỗ về tôi không được, mẹ lại quay sang dụ khị tôi bằng
trò cũ: “Con gái của mẹ, mẹ phải đi làm kiếm tiền và mua đồ chơi cho con nhé!”
Người anh trai của tôi mà nghe đến đồ chơi thì xoa đôi bàn tay nhỏ sung sướng gào
rú lên. Nhưng còn tôi thì khác, duy chỉ có mẹ là quan trọng nhất trong đời và
là người làm cho tôi vui thôi.
Ngồi nhớ lại tôi thật cám ơn mẹ đã nghỉ hưu sớm để ở với tôi (Tôi thích thú với ý nghĩ mẹ nghỉ làm sớm là vì đòi hỏi dai dẳng của tôi). Đã bao năm trôi qua nhưng tình thương yêu, lòng kiên nhẫn và những lời dạy dỗ của mẹ đã mang đến cho tôi nhiều hạnh phúc. Cho dù bây giờ tôi đã có ba đứa con gái nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn xúc động về mối tình cảm yêu thương đặc biệt rất thiêng liêng, không thể diễn đạt bằng lời vẫn hiện hữu giữa mẹ và con gái của mình.
Mùa hè vừa qua khi mẹ tôi vào độ tuổi bảy mươi ba bất ngờ phải cần phẫu thuật nông tim. Lần cuối trước đó khi mẹ tôi phải nhập viện là lần sinh tôi ra khi bà bốn mươi sáu tuổi. Mẹ tôi bị suy tim và thở phải cần bình dưỡng khí oxy. Van tim của bà bị hẹp và bà còn bị chứng phình động mạch chủ. Dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi biết rằng chỉ có phẫu thuật thì mẹ mới có thể sống còn. Tôi nhanh chóng tìm hiểu quá trình trước và sau khi mổ như thế nào, nhưng tôi phải mạnh mẽ để lo cho mẹ như bà đã từng lo cho tôi khi còn nhỏ.
Cả tuần trước khi giải phẫu, lúc nào tôi cũng ở cạnh mẹ; thậm chí tôi xin được phép ngủ cùng phòng với bà. Đó là một khoảng thời gian rất đặc biệt cho mẹ con tôi. Chúng tôi ngồi ôn lại kỷ niệm về gia đình, đặc biệt là tám đứa cháu tuyệt vời, vừa tâm sự với nhau vừa ngắm nhìn mặt trời mọc và hoàng hôn trên chiếc cầu George Washington. Những ngọn đèn trên cầu chiếu sáng rực rỡ như những viên kim cương vào ban tối, nó tỏa sáng xa đến nổi như muốn chạm phải khi nhìn ra từ cửa sổ phòng của mẹ. Khi ngày giải phẫu đến gần kề, tim tôi thầm bảo mình phải cổ vũ tinh thần cho mẹ và làm cho mẹ yên lòng để đương đầu với cuộc giải phẫu quan trọng này.
Cuối cùng rồi cũng đến ngày phẫu thuật. Chúng tôi đã ôm hôn, an ủi và cổ vũ mẹ từ căn phòng của bà qua đến hành lang, vào thang máy và vào tới phòng đợi giải phẫu.
Khi đến nơi thì chúng tôi mới biết mình đang ở phòng chờ đợi. Cũng giống như bao gia đình khác ở chung quanh, chúng tôi chia sẻ với nhau sự đồng cảm khi nhìn đồng hồ chờ đợi. Cứ mỗi khi nhóm bác sĩ giải phẫu bước vô, thời gian dường như ngừng lại. Mỗi gia đình đều hiện lên sự mệt mỏi, căng thẳng chờ đợi cũng như trong thân tâm đều lặng lẽ cầu nguyện khi chúng tôi ngồi tụm lại gần nhau trong thế giới nhỏ bé của mình, ngồi ở ghế bành, ngồi quanh bàn uống cà phê, nói chuyện, đọc sách, ngủ, chờ đợi… chỉ biết chờ đợi… để chỉ mong nghe được những lời: “Mọi thứ đều ổn”.
Khoảng bốn giờ kế tiếp, chúng tôi đứng ngồi không yên và cuối cùng thì gặp được vị bác sĩ phẫu thuật cho mẹ. Chúng tôi chăm chú nghe khi bác sĩ trình bày ca phẫu thuật đã tiến hành tốt đẹp như dự định. “Bà cụ sẽ được đưa về phòng hồi sức trong chốc lát”, ông trấn an chúng tôi. “Bây giờ thì đợi gọi nhé!” Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm và ngồi ngã người ra phía sau ghế. Bây giờ thì chỉ có đợi thôi, tôi thầm nghĩ khi liếc nhìn những cái điện thoại trên tường, mỗi cái đều được ghi tên các phân khoa khác nhau. Những cái điện thoại này bây giờ là những sợi dây ràng buộc với những người thân thương của chúng tôi.
Ngồi nhớ lại tôi thật cám ơn mẹ đã nghỉ hưu sớm để ở với tôi (Tôi thích thú với ý nghĩ mẹ nghỉ làm sớm là vì đòi hỏi dai dẳng của tôi). Đã bao năm trôi qua nhưng tình thương yêu, lòng kiên nhẫn và những lời dạy dỗ của mẹ đã mang đến cho tôi nhiều hạnh phúc. Cho dù bây giờ tôi đã có ba đứa con gái nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn xúc động về mối tình cảm yêu thương đặc biệt rất thiêng liêng, không thể diễn đạt bằng lời vẫn hiện hữu giữa mẹ và con gái của mình.
Mùa hè vừa qua khi mẹ tôi vào độ tuổi bảy mươi ba bất ngờ phải cần phẫu thuật nông tim. Lần cuối trước đó khi mẹ tôi phải nhập viện là lần sinh tôi ra khi bà bốn mươi sáu tuổi. Mẹ tôi bị suy tim và thở phải cần bình dưỡng khí oxy. Van tim của bà bị hẹp và bà còn bị chứng phình động mạch chủ. Dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi biết rằng chỉ có phẫu thuật thì mẹ mới có thể sống còn. Tôi nhanh chóng tìm hiểu quá trình trước và sau khi mổ như thế nào, nhưng tôi phải mạnh mẽ để lo cho mẹ như bà đã từng lo cho tôi khi còn nhỏ.
Cả tuần trước khi giải phẫu, lúc nào tôi cũng ở cạnh mẹ; thậm chí tôi xin được phép ngủ cùng phòng với bà. Đó là một khoảng thời gian rất đặc biệt cho mẹ con tôi. Chúng tôi ngồi ôn lại kỷ niệm về gia đình, đặc biệt là tám đứa cháu tuyệt vời, vừa tâm sự với nhau vừa ngắm nhìn mặt trời mọc và hoàng hôn trên chiếc cầu George Washington. Những ngọn đèn trên cầu chiếu sáng rực rỡ như những viên kim cương vào ban tối, nó tỏa sáng xa đến nổi như muốn chạm phải khi nhìn ra từ cửa sổ phòng của mẹ. Khi ngày giải phẫu đến gần kề, tim tôi thầm bảo mình phải cổ vũ tinh thần cho mẹ và làm cho mẹ yên lòng để đương đầu với cuộc giải phẫu quan trọng này.
Cuối cùng rồi cũng đến ngày phẫu thuật. Chúng tôi đã ôm hôn, an ủi và cổ vũ mẹ từ căn phòng của bà qua đến hành lang, vào thang máy và vào tới phòng đợi giải phẫu.
Khi đến nơi thì chúng tôi mới biết mình đang ở phòng chờ đợi. Cũng giống như bao gia đình khác ở chung quanh, chúng tôi chia sẻ với nhau sự đồng cảm khi nhìn đồng hồ chờ đợi. Cứ mỗi khi nhóm bác sĩ giải phẫu bước vô, thời gian dường như ngừng lại. Mỗi gia đình đều hiện lên sự mệt mỏi, căng thẳng chờ đợi cũng như trong thân tâm đều lặng lẽ cầu nguyện khi chúng tôi ngồi tụm lại gần nhau trong thế giới nhỏ bé của mình, ngồi ở ghế bành, ngồi quanh bàn uống cà phê, nói chuyện, đọc sách, ngủ, chờ đợi… chỉ biết chờ đợi… để chỉ mong nghe được những lời: “Mọi thứ đều ổn”.
Khoảng bốn giờ kế tiếp, chúng tôi đứng ngồi không yên và cuối cùng thì gặp được vị bác sĩ phẫu thuật cho mẹ. Chúng tôi chăm chú nghe khi bác sĩ trình bày ca phẫu thuật đã tiến hành tốt đẹp như dự định. “Bà cụ sẽ được đưa về phòng hồi sức trong chốc lát”, ông trấn an chúng tôi. “Bây giờ thì đợi gọi nhé!” Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm và ngồi ngã người ra phía sau ghế. Bây giờ thì chỉ có đợi thôi, tôi thầm nghĩ khi liếc nhìn những cái điện thoại trên tường, mỗi cái đều được ghi tên các phân khoa khác nhau. Những cái điện thoại này bây giờ là những sợi dây ràng buộc với những người thân thương của chúng tôi.
Khi chuông
điện thoại reo lên, phá tan sự yên lặng trong phòng đợi khi ai gần đó bắt nhanh
điện thoại rồi gọi tên của một gia đình. Điều này có nghĩa là khi người thân đã
ở phòng hồi sức và chúng tôi có thể thăm “Năm phút mỗi một giờ”. Chúng tôi thấp
thỏm chờ đợi khi nghe lần lượt hết tên người này đến tên người khác được gọi.
Hai giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa nghe tên mẹ tôi. Có chuyện gì xảy ra chăng?
Tôi thầm tự hỏi khi đi đứng không yên như trông chờ sinh con vậy. Cuối cùng thì
tôi điện tới phòng hồi sức và chỉ biết được là mẹ chưa được đưa về đây. Một
thoáng sợ hãi làm tôi không tự chủ được.
Cuối cùng vào lúc ba giờ rưỡi chiều, chúng tôi được thông báo là đã xảy ra những biến chứng khi gần kết thúc ca mổ và các bác sĩ đã phải phẫu chuyển hướng mạch máu lần thứ ba. Cái ý nghĩ mất mẹ làm tôi chới với. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi khóc sụt sùi. Đây là cái ngày tệ nhất trong đời tôi!
Cuối cùng vào lúc ba giờ rưỡi chiều, chúng tôi được thông báo là đã xảy ra những biến chứng khi gần kết thúc ca mổ và các bác sĩ đã phải phẫu chuyển hướng mạch máu lần thứ ba. Cái ý nghĩ mất mẹ làm tôi chới với. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi khóc sụt sùi. Đây là cái ngày tệ nhất trong đời tôi!
Thời gian tưởng như là vô tận, nhưng cuối cùng tên chúng tôi cũng được gọi lên sau mười tiếng rưỡi đồng hồ chờ đợi, chúng tôi nhanh chân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi đứng như hóa đá ở cửa vào, sợ hãi khi nhìn thấy thân thể yếu đuối được nối với nhiều máy móc như thế. Những người mẹ không bao giờ bị khuất phục, tôi tự nói với mình và bước đến gần, cố gắng ngăn những dòng nước mắt. Sau phẫu thuật thật không dễ dàng cho gia đình bệnh nhân chút nào cho dù đã được giải thích những gì có thể xảy ra, nhưng không ai trông mong thấy người thân của mình trong tình trạng như thế này. Khi chúng tôi rời phòng, tôi đã hôn lên trán mẹ và thì thầm: “Con thương mẹ lắm!”
Sáng hôm sau khi cô y tá kéo màn cửa, mẹ tôi đã thức giấc. Mắt mẹ bắt gặp ánh mắt tôi. Mẹ muốn nói điều gì nhưng không thể được vì cổ họng đang được nối với một cái ống. Chúng tôi nói với mẹ là mẹ đã cố gắng thật nhiều trong suốt ca phẫu thuật và mọi thứ đều ổn, vì vậy bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi thật nhiều. Sau năm phút, cô y tá nhắc chúng tôi giờ thăm đã hết và chúng tôi có thể quay trở lại trong vòng một tiếng nữa. Khi chúng tôi rời phòng, mẹ ra hiệu cần một cây viết. Với liều lượng thuốc mê ngày hôm qua tôi không tin là mẹ có đủ sức để viết. Tôi nhìn mẹ cố gắng từ từ nắn nót từng chữ một hàng chữ: “Con ơi, đừng đi nhé!”
Tôi nhẹ nhàng nâng tờ giấy cho cô y tá xem, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười và nhìn mẹ tôi. Và cũng từ giây phút đó, cô y tá đã cho phép tôi mỗi ngày được ở với mẹ như ý muốn. Tôi có thể cảm nhận rằng cô y tá đã hiểu được tình cảm đặc biệt giữa mẹ con chúng tôi mà không thể nào diễn đạt bằng lời. Ngày theo ngày, mẹ tôi đã khỏe mạnh nhiều. Một sự hồi phục thật đáng ngạc nhiên!
Khoảng một tháng sau, khi tôi đang chùi cuốn sổ bỏ túi, một mảnh giấy nhỏ rớt lên kệ. Khi mở tấm giấy ra, tôi mỉm cười và nước mắt trào ra khi đọc hàng chữ ngọt ngào đã được cẩn thận viết trên tấm giấy nhỏ: “Con ơi, đừng đi nhé!”. Hàng chữ đó sẽ mãi mãi ở trong tim tôi, trân quý mối tình cảm đặc biệt mà mẹ con tôi đã chia sẻ với nhau. Tôi nhận ra rằng lời thỉnh cầu tuy đơn giản nhưng rất sâu sắc xoay vần như tôi đã từng tôn trọng đáp ứng thỉnh cầu cấp bách và da diết của mẹ cũng giống như mẹ đã từng đáp ứng cho tôi khi còn bé.
Nguyên tác tiếng Anh: Mamie Amato Weiss
Melbourne, Vu Lan 2010
Quảng Tịnh Kim Phương dịch từ tài liệu tiếng Anh: "Don't go" Mamie Amato Weiss.
Melbourne, Vu Lan 2010
Quảng Tịnh Kim Phương dịch từ tài liệu tiếng Anh: "Don't go" Mamie Amato Weiss.
VẦNG TRĂNG THU
Thoáng trông chiếc lá vào thu
Chuông chùa ngân, nhớ mùa Vu Lan về
Chạnh niềm dặm khách trời quê
Sương mờ giăng bóng chiều lê thê buồn.
Nắng vàng trôi khuất hoàng hôn
Tiếng chim ngày muộn gọi hồn sương đêm
Đời như chiếc lá bên thềm
Xa cành...là để đi tìm cội xưa.
Giờ đây mùa lại giao mùa
Nát nguồn lệ cũ sớm trưa...cung đàn
Đã đành thôi, chiếc lá vàng !
Đã đành thôi gió lên ngàn chiều nghiêng.
Đã đành giữa cõi ưu phiền
Bến trầm luân trắng giọt triền miên rơi
Cánh chim thong thả chân trời
Đã không sương khói, không lời nước mây.
Thu xưa dưới ánh trăng nầy
Người buông tay giữa chợ ngày hơp tan
Thu nay cũng ánh trăng vàng
Kinh thơm huyền diệu theo ngàn cỏ hoa.
MẶC PHƯƠNG TỬ.
BÁT
PHONG
LỜI
DẠY ĐỨC PHẬT VỀ KHỔ ĐAU VÀ HẠNH PHÚC
CUỘC
ĐỜI VÔ GIA CƯ
LỜI DẠY ĐỨC PHẬT
TU TÂM DƯỠNG TÁNH
NHẪN (CAO HUY THUẦN)
HOA SEN TRONG BÙN (HT Thanh Từ)