HT THÍCH THANH TỪ
Thế
thường người đời hay than trách : Con người sao quá tệ ác xấu xa ! Khi đã thấy
người xấu là mình đã ngầm nhận mình tốt rồi. Nếu mọi người xung quanh đều là
xấu, đều là hèn hạ, đều đáng ghét, mình quá tốt, thì không còn lòng dạ nào muốn
thân thiện sống chung với ai cả. Như vậy thì ở thế gian này mình như một kẻ lạc
loài.Vì mình quá tốt mà người đời thì quá xấu không giao hảo được. Khi thấy
mình lạc loài giữa đám rừng người thì sanh tâm chán đời.
Ngược
lại, nếu thấy mọi người ai cũng tốt, ai cũng giỏi, ai cũng hơn mình, thì lúc đó
mình thấy cần nhập cuộc với họ, để được hay được tốt, được tiến bộ, lúc đó tâm
yêu đời phát khởi. Quan niệm yêu đời hay chán đời gốc từ chổ thấy người tốt hay
thấy người xấu mà ra. Thoạt nghe qua thấy hơi thế gian, nhưng đó là tinh thần
tích cực của người tu Phật chân chính và tinh thần tiêu cực của người mới học
đạo.
Vậy chúng
ta nên nhìn đời bằng cách nào để không buồn chán, để không muốn tự tử, để vui
sống ?
Đa số
chúng ta với cặp mắt quen nhìn ra ngoài, ít nhớ ngó lại mình; nó có đặc điểm là
thấy bên ngoài mà không thấy mình. Bởi vậy, lúc nào cũng thấy người này có
khuyết điểm này, người kia có khuyết điểm kia, mình nhìn ai, ai cũng có khuyết
đểm cả, còn mình thì không thấy lỗi nên nghĩ mình tốt. Người khác cũng vậy, họ
cũng thấy mình xấu luôn, chỉ một mình họ tốt. Mọi người sống đều hướng ra
ngoài, khi thấy thì thấy cái khuyết nhiều hơn cài ưu và cái xấu của người mình
nhớ mãi, cái tốt của người mình lại mau quên. Ngược lại, cái xấu của mình thì
mình mau quên, cái tốt thì nhớ mãi. Cho nên giúp ai việc gì mình nhớ hoài, còn
ai giúp mình thì không nhớ.
Do đó mà sinh ra cái bệnh kể công và quên ơn người.
Cái ơn lớn nhất là ơn sinh dưỡng của cha mẹ mà cũng muốn quên nữa. Hằng ngày
chúng ta không nghĩ đến chuyện hiếu thảo với cha mẹ, mà cứ dạy con phải có hiếu
với mình. Đó là do mình nhớ mình ban ơn cho nó, còn cha mẹ ban ơn cho mình thì
mình lại quên. Đây là chuyện thực tế mà bất công, dưòng như ai cũng dự chút
phần trong đó.
Đa số chúng ta vì quên cái tốt và nhớ cái xấu của người, nên
thấy ai cũng xấu cả, ai cũng thua mình , nên sanh tâm chán nản. Ngưọc lại,
chúng ta luôn nhớ cái xấu và quên cái tốt của mình thì lúc nào cũng thấy có
người hơn mình để học hỏi. Có nhiều người nói chuyện đáng thương lắm, họ nói
rằng : Ở đời chẳng ai thông cảm tôi cả. Trong nhà thì cha mẹ anh chị em không
hiểu được tôi, ra ngoài xã hội cũng chẳng thông cảm tôi. Tại sao mọi người
không thông cảm mình ? Tại mình quá hay, hay tại mình quá dở ? Nhìn kỹ lại coi
? Tại mình chấp ngã to quá, mở miệng ra thì đề cao mình lên, hạ người xuống,
mình cao quá ai mà thông cảm mình nổi ! Người mà hay than như vậy là do họ thấy
họ hay, không thấy họ dở, thấy không ai hiểu nổi mình, nên cảm thấy bị cô độc.
Mà cô độc thì sinh ra chán đời rồi muốn chưởi đời.
Những người mà hay chưởi đời
là cái bệnh đó. Lỗi tại đâu mà mình bị cô độc như vậy ? Chúng ta xét thật kỹ
mới thấy lời Phật Tổ dạy hay đáo để, vì chúng ta không nghiền ngẫm nên quên đi.
Bởi vì mọi người ai cũng nghĩ mình là người tốt là người cao thượng, chung
quanh mình ai cũng xấu; hoặc xấu nhiều hoặc xấu ít. Do thấy như vậy mà bi quan
yếm thế. Tôi ví dụ cho dễ hiểu. Có người tới chùa cho mít giống, họ giới thiệu
giống mít này rất ngon, quí hơn tất cả loại mít ở đây. Tri Viên chùa nhận biết
giống mít đó quí nên khi ương trồng, chăm sóc rất chu đáo. Ngược lại nếu người
cho mít giống giới thiệu giống mít đó dở. Tri Viên dù có ương trồng rồi cũng bỏ
đó. Tại sao Tri Viên trồng giống mít ngon chăm sóc chu đáo mà lại bỏ quên giống
mít dở ? Vì Tri Viên thấy mít ngon là quí trồng được trái thì được nhiều người
ưa thích, còn mít dở dù có được trái chẳng mấy ai ưa chuộng.
Con người cũng
vậy, nếu thấy ai hay, tốt thường làm lợi ích cho đời thì mình quí trọng, còn ai
là người dở xấu thì mình khinh họ. Bởi vì mình thấy những người này không làm
nên trò trống gì, chỉ có ta thôi, nên thấy họ không có ý nghĩa gì đối với mình
cả. Vì vậy mà sanh ra chán không muốn lo không muốn làm gì cho ai cả, nên sống
trong u buồn khổ não, chớ không vui.
Xưa Khuất
Nguyên ôm đá trầm mình dưới sông Nịch La chết, cũng vì quan niệm : “Người đời
đục cả chỉ một mình ta trong, người đời mê cả chỉ một mình ta tỉnh”. Khuất
Nguyên nhìn đời như thế làm sao sống được với đời mà không tự vận chết ? Khuất
Nguyên chết vì thấy mình hơn thiên hạ, thiên hạ không ai bằng mình nên đâm ra
chán đời, không muốn sống nữa. Đó là quan niệm sai lầmcủa người xưa.
Ngược lại, ông chài nghe Khuất Nguyên than, ông bèn nói : “Nếu nước đục
thì ta rửa chân, nước trong thì ta giặt dải mũ”. Ông chài thấy nước đục nuớc
trong gì cũng có ích cho ông hết, vì vậy mà ông vui sống, Khuất Nguyên thì phải
tự tử. Để thấy rằng, nếu biết nhìn đời bằng cặp mắt dung hòa; người dở giúp
mình việc khác, người hay giúp mình việc khác, ai cũng là người giúp đỡ mình
thì cuộc sống đâu có gì phải chê chán ?
Muốn có
quan niệm sống phù hợp với đạo lý và hữu ích cho đời, thì chúng ta phải có thái
độ nhìn đời cho thấu đáo. Như Khuất Nguyên thấy người đời đục cả, chỉ một mình
ông trong, người đời mê cả chỉ một mình ông tỉnh. Như vậy “cái ta” của ông to
cở nào ? Do “cái ta” to quá nên không thông cảm được ai và cũng không chịu nổi
với mọi người, phải trốn mọi người bằng cách trầm mình xuống sông Nịch La để
chết. Bây giờ chúng ta muốn sống với mọi người cho vui thì phải làm sao ?
Phải
nhìn thấy cái dở và quên cái hay của mình. Nếu thấy được cái dở và quên cái hay
của mình thì tự nhiên “cái ta” tự hạ thấp. “Cái ta” mà thấp thì đâu còn cách
biệt với ai, ai ai mình cũng có thể sống được. Quí vị kiểm lại coi, có người
nào trọn đời giỏi hoàn toàn không ? Cẩn thận tối đa cũng có lúc sơ suất lộ ra
những cái dở để người ta thấy. Như vậy, nếu kiểm những điều dở từ thuở bé đến
bây giờ ghi đầy cuốn sổ một trăm trang. Lỗi mình cộng lại nhiều như thế thì có
gì mà phách lối, có gì mà kiêu ngạo?
Do vì cái dở mình xóa hết, cái hay thì ghi
vào, khi giở sổ ra thấy mình hay nhiều quá, nên mới thấy mình siêu, mới thấy
mình hơn thiên hạ. Chúng ta có hai cuốn sổ, một cuốn ghi công của mình và một
cuốn ghi tội của người. Khi ghi công mình thì không bỏ sót một chút nào.Và ghi
tội người cũng vậy không bỏ sót, đôi khi còn ghi oan nữa là khác. Bởi vậy nên
ngồi lại bàn chuyện đời thì thấy thiên hạ tội thôi là tội, mình thì công thôi
là công. Do đó nên mình khinh mọi người, mình khinh người thì làm sao người
thương mình được. Kể cả anh chị em ruột đi nữa mà có vẽ khinh khi nhau đã không
thông cảm, huống là bạn bè, người xa lạ ! Mọi người và mình muốn có chổ cảm
thông nhau thì việc đầu tiên chúng ta phải nhìn lại thấy lỗi và quên cái hay
của mình.Thấy mình dở nhiều, nên gần ai cũng có cái mình học hỏi, nhờ vậy mà
mình dễ cảm thông với mọi người. Tụng Vô Tướng trong kinh Pháp Bảo Đàn, Lục Tổ
có dạy :
Nhược chơn tu đạo nhơn
Bất kiến thế gian quá
Nhược kiến tha nhơn phi
Tự phi khước thị tả
Tha phi ngã bất phi
Ngã phi tự hữu quá
Đản tự khước phi tâm
Đả trừ phiền não phá
Tắng ái bất quan tâm,
Trường thân lưỡng cước ngọa.
Dịch :
Nếu người thật chơn tu
Không thấy người đời lỗi
Nếu thấy lỗi của người
Lỗi mình đến bên trái
Người sai ta không sai
Ta sai tự có lỗi
Chỉ dẹp tâm mình sai
Dứt trừ phiền não sạch
Yêu ghét chẳng bận lòng
Duỗi thẳng hai chân nghỉ.
Bất kiến thế gian quá
Nhược kiến tha nhơn phi
Tự phi khước thị tả
Tha phi ngã bất phi
Ngã phi tự hữu quá
Đản tự khước phi tâm
Đả trừ phiền não phá
Tắng ái bất quan tâm,
Trường thân lưỡng cước ngọa.
Dịch :
Nếu người thật chơn tu
Không thấy người đời lỗi
Nếu thấy lỗi của người
Lỗi mình đến bên trái
Người sai ta không sai
Ta sai tự có lỗi
Chỉ dẹp tâm mình sai
Dứt trừ phiền não sạch
Yêu ghét chẳng bận lòng
Duỗi thẳng hai chân nghỉ.
Nhiều
người cho bài tụng này Tổ dạy quá thấp, kỳ thực đây là nền tảng đạo đức. Chúng
ta thấy Tổ dạy quá kỹ. “Nhược nhơn tu đạo nhơn, bất kiến thế gian quá”. Người
tu hành chơn thật thì không thấy lỗi của người đời, vì thấy lỗi người thì quên
lỗi của mình, hễ quên lỗi mình là không tu, mãi lo nhớ anh này dở chị kia kém,
rồi buồn giận phát sanh... Người tu thật thì hằng xét nét lỗi mình, mình còn
tham, ít biết nhẫn nhục, nhiều si mê... để khiển trách và sửa chữa. Quí vị kiểm
lại coi mình đang tu thế nào ?
“Nhược
kiến tha nhơn phi, tự phi khước thị tả”. Nghĩa là thấy lỗi người thì lỗi mình
đến bên cạnh rồi. Tại sao vậy ? Vì khi thấy lỗi người tâm ngã mạn liền sanh, vì
vậy phải dè dặt đừng thấy lỗi người, mà phải thấy lỗi mình để mình tu sửa cho
tiến bộ.
“Tha phi
ngã bất phi, ngã phi tự hữu quá”. Nếu người làm quấy là họ chịu, mình đừng
giành cái quấy của người. Thế mà người đời cứ đi giành cái quấy của người ta;
thấy ai làm lỗi liền sanh bực bội nóng giận. Như vậy là người có lỗi mình liền
sanh lỗi, tức là mình giành lỗi với người rồi. Nhiều người nói mới nghe coi như
họ tích cực lắm, kỳ thực thì họ chưa biết tu. Họ cho rằng mình phải thấy lỗi
người để chỉ trích cho họ sửa, nếu không chỉ thì để họ quấy hoài sao ? Thoạt
nghe thấy như tốt lắm, nhưng nếu cứ thấy lỗi người hoài thì sanh tự cao ngã
mạn, đó là cái bệnh lớn của người tu, đâu phải là người tốt!
“Đản tự
khước phi tâm, đả trừ phiền não phá”. Chỉ nhìn lại mình để thấy tâm sai quấy
lỗi lầm mà phá bỏ nó, luôn luôn do dứt trừ phiền não để cho tâm được trong
sạch.
Được như vậy thì :
“Tắng ái
bất quan tâm, trường thân lưỡng cước ngọa”. Khi yêu ghét không bận lòng thì lúc
đó duỗi thẳng hai chân ngủ một cách thoải mái. Sở dĩ chúng ta nằm xuống ngủ
không được là vì nhớ người này, buồn người kia, trách người nọ, tâm tư cứ quay
cuồng làm sao mà ngủ cho được. Tổ nói người thật tu thì hết khổ, còn người tu
giả cứ thấy lỗi người hoài thì khổ hoài. Đâu quí vị kiểm lại mình coi, có ai đó
làm cho quí vị buồn giận, tối lại quí vị ngủ có ngon không?
-Không.
Buồn giận
ngủ không ngon, thương ghét ngủ cũng không ngon. Tu là cốt đem lại sự an ổn cho
mình và cho người. Nếu mình bất an thì mọi người cũng bất an lây. Thế nên phải
buông xả hết, thì mới có thể tiến tới chỗ an vui, khi mình được an vui thì
người cũng được an vui lây, nếu mình cố chấp, phần mình đã khổ lại còn làm khổ
lây người khác. Chúng ta tu thì phải nhớ đừng mang tâm trạng tìm lỗi người
khác, mà phải luôn nhìn lại lỗi mình.
Bài tụng
này Lục Tổ dạy chúng ta rất kỹ là phải thấy lỗi mình đừng tìm lỗi người. Nếu
thấy lỗi người thì lỗi mình tới một bên rồi. Tu cốt yếu là dẹp lỗi lầm của
mình, phá sạch tâm phiền não, buông xả lòng yêu ghét, có như vậy mới thảnh thơi
hết khổ. Thoạt nghe, chúng ta thấy như Tổ tiêu cực, thiên hạ làm quấy để mặc
họ, mình không can thiệp sao ? Đây Tổ dạy chúng ta một phép tu để cho tâm hồn
mình được cởi mở rộng rãi thêm lên, chớ không để cho ích kỷ hẹp hòi đi đến chỗ
tiêu cực chán đời.
Sau đây
là câu chuyện rất quen thuộc mà đa số Phật tử có tụng kinh Pháp Hoa đều biết.
Bồ Tát Thường Bất Khinh thấy ai cũng có Phật tánh và sẽ thành Phật, Ngài không
thấy người nào dở cả nên đi đâu gặp ai Ngài cũng nói : “Tôi không dám khinh các
Ngài, các Ngài sẽ thành Phật”.
Nếu thấy ai cũng sẽ thành Phật thì có khinh chê
người nào đâu ? Nhờ cái thấy đó nên Bồ Tát giáo hóa độ sanh từ đời này đến kiếp
khác không chán. Như tôi nói ở trước, Tri Viên biết giống mít tốt sẽ cho trái
quí, tự nhiên sốt sắng, săn sóc mà không chán vì đặt hết hy vọng vào cây mít.
Cũng vậy, Bồ Tát biết tất cả chúng sanh sẽ thành Phật thì còn gì mà sợ. không
lo giáo hóa cho họ được thành Phật. Tâm niệm của Bồ Tát thấy ai cũng có khả
năng thành Phật. Phật là bậc Vô Thượng Giác mà ai cũng có thể làm được thì việc
thường ai làm chẳng được !
Vậy chúng ta hãy kiểm lại mình và nghĩ rằng chung
quanh mình ai cũng trở thành người tốt, tốt bằng mình hoặc tốt hơn mình, thì
mình đâu có chê chán ai, đâu có xa lánh ai. Nên cuộc sống giữa mình và mọi
người có sự liên hệ giúp đỡ qua lại với nhau. Còn nếu mình thấy ai cũng xấu
hết, chỉ có một mình mình hay, thì ai giúp mình được nữa ? Do thấy một mình
hay, nên khiến thiên hạ thấy lại mình là kẻ bướng kẻ gàng, kẻ kiêu mạn... Bởi
thế, trên đường tu, người Phật tử chân chính phải nhớ cho thật kỹ là đừng thấy
lỗi người mà phải thấy lỗi mình và tìm cái hay của người. Cái hay nhất của con
người là ai cũng có thể thành Phật. Phật quả là cái cao tột mà thấy ai cũng có
thể thành, thì chuyện thế gian, nếu hội đủ duyên tốt chắc họ sẽ thành công tốt.
Đâu chỉ
một Bồ Tát Thường Bất Khinh thấy như thế, mà Phật đâu không từng nói : “Ta là
Phật đã thành, các ngươi là Phật sẽ thành”.
Vì vậy mà Ngài giáo hóa chúng sanh
suốt bốn mươi chín năm không chán ngán. Kinh A Hàm cũng như kinh Hoa Nghiêm, có
đoạn kể : Sau khi Phật thành đạo dưới cội Bồ Đề, Ngài nhìn xuống đầm sen, thấy
có những hoa đang trổ tỏa hương thơm, có hoa đang còn búp, có hoa mới ngoi lên
khỏi mặt nước, có cái còn là ngó sen ở dưới bùn... Nhưng Phật kết luận rằng tất
cả những hoa sen đó cái nào rồi cũng trổ hoa thơm đẹp như nhau. Chúng ta thấy
Phật nhìn đời hết sức lạc quan. Dầu là hoa sen đang là cái ngó còn dùi dưới bùn
hôi, mà Ngài cũng thấy nó sẽ lên khỏi nước, trổ hoa đẹp và có hương thơm. Cũng
vậy, chúng sanh người đã tu hành tiến bộ khá ví như hoa sen vừa lên khỏi nước,
người đang tu hành nửa chừng ví như hoa sen còn nằm trong nuớc, người mới phát
tâm tu ví như hoa sen vừa ra khỏi bùn, người chưa phát tâm tu ví như hoa sen
còn ở dưới bùn. Nếu tu, tất cả đều sẽ thành Phật, do thấy như vậy nên đức Phật
đem hết khả năng ra giáo hóa cho tất cả.
Ngài giáo hóa rồi, còn dặn dò đệ tử
sau này phải luôn luôn truyền bá đừng để cho ngọn đèn chánh pháp lu tắt. Chúng
ta vì thấy mọi người xấu hết, nên có tâm trạng bi quan, tự nguyện kiếp sau xin
không trở lại làm người, hoặc nguyện về Cực Lạc làm dân Phật A Di Đà, chớ không
trở lại cỏi Ta Bà này, ngán con người lắm ! Người ta sợ làm người là tại sao ?
Vì mọi người xấu ác hết, một mình ta tốt nên ở giữa đám người xấu ác này không
chịu nổi, phải tìm chổ có người tốt hơn để an ổn vui tươi. Người vừa khởi niệm
đó đã là xấu rồi !
Phật dạy
người có nhiều đức tính tốt hơn ta đó là bậc thầy ta, ta học những cái hay của
họ. Người có cái dở hơn ta cũng là bậc thầy của ta, ta cũng học để tránh. thầy
hay, chúng ta học bắt chước, thầy dở, chúng ta học để tránh. Cũng vậy, khi phát
tâm tu, người trợ giúp phương tiện để tiến là thiện tri thức, mà người làm
chướng ngại để thử thách coi mình tiến tới đâu cũng là thiện tri thức. Người
giúp phương tiện là kéo mình lên từ từ, người thử thách giúp mình nhảy vọt; cả hai
đều là người tốt giúp mình tiến, nên không có người nào để cho chúng ta chê
chán cả. Chỉ có chán cái hèn yếu của mình.
Tu lẽ ra những chuyện nghịch ý trái lòng là phải thắng nó, mà thắng không được, để cho sân si nổi lên là dở, hãy tự chán mình, vì nói được mà làm không được. Hiểu như vậy, mới thấy chúng ta tu có tiến được hay không là do đặt cái nhìn đúng hay sai. Nếu nhìn không đúng thì việc tu hành cũng lệch luôn. Người phát tâm tu, không ai mà không thầm hứa chinh phục tham, sân, si. Đã ngầm hứa như vậy rồi, thì những cơ hội khơi dậy tham, sân, si là cơ hội tốt để cho chúng ta điều phục nó. Nếu chúng ta chưa điều phục được thì trách mình hay trách cơ hội ? Phải tự trách mình còn yếu. Vậy mà đa số người tu gặp chướng duyên cứ trách thiên hạ cứ trách hoàn cảnh : Tôi tu mà thiên hạ phá tôi hoài, chớ không ngờ chính vì mình không thật tu, hoặc tu còn yếu không chuyển được cảnh rồi thối chuyển lui sụt. Nếu nói theo đạo lý chân thật, thì thế gian này không ai phá mình cả, chỉ có mình phá mình. Vì tất cả cái hay, cái dở, cái tốt, cái xấu nó không bắt mình thành tốt hay thành xấu, mà chính mình mới thành tốt hay thành xấu. Người ta cứ đổ thừa : bị tiền tài, sắc đẹp... nó cám dỗ tu không được.
Tôi ví dụ có một Phật tử mới phát tâm tu, đi đường bỗng thấy một thỏi vàng rớt trên đất, liền động lòng tham lượm bỏ túi, từ đó tâm bất an, toan tính đủ chuyện hết. Bất an là do không điều phục được lòng tham, lòng nó quấy phá mất thanh tịnh mà đổ thừa vàng nó cám dỗ. Nếu thấy vàng thì thấy, đi cứ đi, không bận lòng thì có gì trở ngại ? Để thấy rằng trong cuộc đời này không có cái gì ở bên ngoài hại mình bằng chính mình không làm chủ được tham, sân, si nơi mình. Đó là cái gốc của mọi tai họa. Nếu biết gốc của tai họa từ tham, sân, si ở nơi mình thì phải thẳng tay mà điều phục nó, chớ không có kêu ca than trách người, cảnh. Nếu ngồi trách người trách cảnh, đó là người che lỗi mình, bào chữa cho mình.
Tu lẽ ra những chuyện nghịch ý trái lòng là phải thắng nó, mà thắng không được, để cho sân si nổi lên là dở, hãy tự chán mình, vì nói được mà làm không được. Hiểu như vậy, mới thấy chúng ta tu có tiến được hay không là do đặt cái nhìn đúng hay sai. Nếu nhìn không đúng thì việc tu hành cũng lệch luôn. Người phát tâm tu, không ai mà không thầm hứa chinh phục tham, sân, si. Đã ngầm hứa như vậy rồi, thì những cơ hội khơi dậy tham, sân, si là cơ hội tốt để cho chúng ta điều phục nó. Nếu chúng ta chưa điều phục được thì trách mình hay trách cơ hội ? Phải tự trách mình còn yếu. Vậy mà đa số người tu gặp chướng duyên cứ trách thiên hạ cứ trách hoàn cảnh : Tôi tu mà thiên hạ phá tôi hoài, chớ không ngờ chính vì mình không thật tu, hoặc tu còn yếu không chuyển được cảnh rồi thối chuyển lui sụt. Nếu nói theo đạo lý chân thật, thì thế gian này không ai phá mình cả, chỉ có mình phá mình. Vì tất cả cái hay, cái dở, cái tốt, cái xấu nó không bắt mình thành tốt hay thành xấu, mà chính mình mới thành tốt hay thành xấu. Người ta cứ đổ thừa : bị tiền tài, sắc đẹp... nó cám dỗ tu không được.
Tôi ví dụ có một Phật tử mới phát tâm tu, đi đường bỗng thấy một thỏi vàng rớt trên đất, liền động lòng tham lượm bỏ túi, từ đó tâm bất an, toan tính đủ chuyện hết. Bất an là do không điều phục được lòng tham, lòng nó quấy phá mất thanh tịnh mà đổ thừa vàng nó cám dỗ. Nếu thấy vàng thì thấy, đi cứ đi, không bận lòng thì có gì trở ngại ? Để thấy rằng trong cuộc đời này không có cái gì ở bên ngoài hại mình bằng chính mình không làm chủ được tham, sân, si nơi mình. Đó là cái gốc của mọi tai họa. Nếu biết gốc của tai họa từ tham, sân, si ở nơi mình thì phải thẳng tay mà điều phục nó, chớ không có kêu ca than trách người, cảnh. Nếu ngồi trách người trách cảnh, đó là người che lỗi mình, bào chữa cho mình.
Kinh Hoa
Nghiêm, Phật có nói : Tất cả chúng sanh đều đầy đủ đức tánh Như Lai, chỉ vì vô
minh phiền não che khuất nên còn làm chúng sanh.Vậy ai cũng có đức tính như
Phật hết, tuy hiện tại thân tướng chưa đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, nhưng rồi
sẽ có, nếu chúng ta đủ lòng tin và nổ lực tu rồi cũng sẽ được như Phật. Sở dĩ
chúng ta còn luân hồi trong lục đạo thấy mình và Phật cách nhau quá xa là do vô
minh phiền não che khuất. Nếu dẹp hết vô minh phiền não thì mình với Phật đâu
có khác.
Phật và Bồ Tát chỉ cho chúng ta con đường Niết Bàn rất cụ thể. Đó là : “Biết như thật điên đảo, không thọ tất cả pháp, nội tâm tịch diệt, đến Niết Bàn”. Ai biết như thật điên đảo thì không thọ tất cả pháp, nếu không thọ tất cả pháp thì nội tâm tịch diệt, nội tâm tịch diệt đó là Niết Bàn, không nghi ngờ. Nếu người không biết như thật điên đảo, điên đảo mà không biết điên đảo, thì thọ nhận tất cả pháp. Chấp tất cả pháp thì đi tới đấu tranh, mà đấu tranh là đau khổ. Vậy thấy như thật điên đảo là thế nào ? Điên đảo là lấy đầu làm đuôi, giả cho là chơn, thấy trái ngược gọi là thấy điên đảo. Ví dụ : Được khen thì vui, bị chê thì buồn. Được khen thì vui, bị chê thì buồn, hợp lý quá tại sao nói là điên đảo?
Phật và Bồ Tát chỉ cho chúng ta con đường Niết Bàn rất cụ thể. Đó là : “Biết như thật điên đảo, không thọ tất cả pháp, nội tâm tịch diệt, đến Niết Bàn”. Ai biết như thật điên đảo thì không thọ tất cả pháp, nếu không thọ tất cả pháp thì nội tâm tịch diệt, nội tâm tịch diệt đó là Niết Bàn, không nghi ngờ. Nếu người không biết như thật điên đảo, điên đảo mà không biết điên đảo, thì thọ nhận tất cả pháp. Chấp tất cả pháp thì đi tới đấu tranh, mà đấu tranh là đau khổ. Vậy thấy như thật điên đảo là thế nào ? Điên đảo là lấy đầu làm đuôi, giả cho là chơn, thấy trái ngược gọi là thấy điên đảo. Ví dụ : Được khen thì vui, bị chê thì buồn. Được khen thì vui, bị chê thì buồn, hợp lý quá tại sao nói là điên đảo?
Lời khen
chê là âm thanh vừa phát ra liền nữa, lời khen mất, nó không thật mà chấp nó là
thật. Thứ chê không nhất định. Chẳng hạn người tửu lượng thấp uống nửa lít rượu
đã say túy lúy, khen người tửu lượng cao uống một lít không say là giỏi là hay.
Còn nguời Phật tử giữ năm giới không uống rượu bị chê là người bỏn xẻn không
biết ăn chơi. Nếu qua lời khen đó mà vui, qua lời chê đó mà buồn là điên đảo.
Vì cái không đáng buồn mà buồn, không điên đảo là gì! Cái không đáng khen mà
khen, khen để đi tới chổ chết. Cái khen đó là hại tai sao lại mừng ? Lời khen
chê không có giá trị thật mà tuởng lầm là thật đó là điên đảo. Điên đảo mà tự
mãn với điên đảo nên rồi cứ đau khổ. Có cái khen cái chê nào là cứu cánh đâu ?
Nhóm người này khen mình lại có nhóm nguời khác chê mình. Khen chê tùy chỗ, tùy
thời, tùy theo cái nhìn của mỗi người sai khác. Nó không có lẽ thật, mà mình
chấp là thật, đó là sai lầm.
Tiếng nói đã không thật, giá trị khen chê cũng không thật, hai cái không thật tưởng là thật, không điên đảo là gì ? Do không biết như thật điên đảo nên mới chấp nhận các pháp, khen thì vui nên giành được khen rồi dẫn tới đấu tranh, bị chê thì buồn nên nổi sân giận sanh đấm đánh lẫn nhau, gây đau khổ cho nhau không có ngày cùng.
Tiếng nói đã không thật, giá trị khen chê cũng không thật, hai cái không thật tưởng là thật, không điên đảo là gì ? Do không biết như thật điên đảo nên mới chấp nhận các pháp, khen thì vui nên giành được khen rồi dẫn tới đấu tranh, bị chê thì buồn nên nổi sân giận sanh đấm đánh lẫn nhau, gây đau khổ cho nhau không có ngày cùng.
Ngay nơi
cái điên đảo mà thấy đúng như thật, thì không chấp không tạo thêm tội lỗi, mà
phát triển điều hay điều tốt. Chẳng hạn như biết thân này là vô thường, giả tạm
không thật, tuy biết nó không thật, vẫn đem nó ra làm việc hữu dụng cho đời,
sống một ngày làm cho xứng đáng một ngày. Ngày mai còn làm nữa, ngày mốt còn
làm nữa, làm hoài cho tới chết mới thôi, không chán. Nếu nghĩ thân nay còn mai
mất làm chi cho mệt, ngồi chơi uống trà cho khỏe là tai họa ! Cùng một sự việc
mà thấy đúng thì cuộc sống có giá trị, đời vui tươi. Nếu thấy không đúng thì
gây tai họa lớn không thể lường. Vì vậy, người học Phật chúng ta nương theo cái
nhìn của Phật là thấy tất cả điên đảo đúng như thật, để không thọ nhận các pháp
cho tâm đuợc tịch diệt và đến Niết Bàn.
Niết Bàn
đối với chúng ta gần hay xa và có ai không có quyền đến không?
Ai cũng
có quyền đến Niết Bàn với điều kiện như đã nói.
HT. Thích Thanh Từ
TINH THẦN TỰ DO TRONG ĐẠO PHẬT
CHÁNH TÍN TRONG ĐẠO PHẬT
NGƯỜI BIẾT TU PHẬT THÌ NHẸ NHÀNG
LÒNG TIN NGƯỜI CON PHẬT
THẾ NÀO LÀ THẬT SỰ TỪ BỎ
AI VÀO ĐỊA NGỤC
TÂM VÀ TƯỚNG TRONG PHẬT GIÁO