SỰ HY
SINH ĐÁNG TRÂN TRỌNG
Mấy ngày
nay, tin tức về một con tàu vận tải của VN bị chìm trên vùng biển Sri Lanka,
18/22 thuyền viên được cứu thoát, 4 người nữa, trong số đó có anh Nguyễn Minh
Luân, thuyền trưởng con tàu đã mất tích làm tôi vô cùng xúc động.
Người
sống sót kể lại, anh Luân bị tuột tay rơi xuống biển do đuối sức, trước đó, vì
đã giúp anh em thuyền viên lên xuồng cứu sinh, nên anh cùng 3 người khác nữa,
đã không có may mắn như 18 người còn lại.
Tôi rưng
rưng nghẹn ngào khi đọc thông tin này trên các báo, tôi cũng như nhiều người
khác thầm cầu nguyện cho anh và 3 thuyền viên còn lại sẽ nhận được một phép màu
từ Thượng Đế. Trong nỗi xúc động, lòng tôi dâng lên niềm kính phục vị thuyền
trưởng đã chọn là người trong tốp rời tàu cuối cùng, giả sử trong số 18 người
may mắn kia có tên anh, cũng chẳng ai trách cứ, nhưng anh đã chọn cho mình vị
trí ở con số 4 người cuối cùng, 4 người không may mắn, đó là một điều không
phải ai cũng dễ dàng chọn lựa.
Khi gặp
nguy nan mới biết bản lĩnh và phẩm chất của con người, thế nên không phải ngẫu
nhiên mà có một quy định bất thành văn, rằng thuyền trưởng bao giờ cũng là
người cuối cùng rời khỏi con tàu đắm. Giả sử khi một trường hợp xấu nào đó xảy
ra, người sống sót không phải các thuyền viên, mà là vị thuyền trưởng do nhanh
chân thoát được trước đồng đội, thì hẳn là trong thâm tâm, mọi người sau khi
chúc mừng sự may mắn, chắc chắn sẽ rất coi thường con người ấy.
Con người
ai chẳng có đức hiếu sinh, hơn nữa, sự sống là bản năng, trong giây phút tột
cùng nguy nan giữa sự sống và cái chết, chẳng ai dại gì mà không tìm đường để
sống. Nhưng con người lại CON NGƯỜI hơn khi không vì sự sống của riêng mình mà
chà đạp lên người khác và quên đi bổn phận, trách nhiệm.
Một trang
báo cho biết, ông Nguyễn Anh Vũ- Tổng giám đốc Vietnam MRCC (Trung tâm phối hợp
Tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam) nói, hiếm tàu gặp nạn nào hạ đươc cả 2 bè
cứu sinh và cho các thuyền viên lên đó trước khi chìm. Trường hợp này, thuyền
trưởng Luân đã rất đúng đắn khi để cả 18 thuyền viên lên tàu an toàn rồi mới
đến lượt mình.
Điều này
chứng minh, thuyền trưởng Luân là người vô cùng gan dạ, nhanh trí, sáng suốt và
dũng cảm. Bởi trong phút nguy nan, anh vẫn chỉ huy để hạ bè cứu sinh, cứu thoát
được các thuyền viên, còn mình, vì kiệt sức nên đã chịu thua và rơi xuống biển,
đến giờ gia đình, đồng nghiệp vẫn chưa có chút tin tức nào về anh.
Giữa mênh
mông biển khơi, khả năng tìm thấy anh Luân và 3 người không may mắn khác còn
sống sót là một tia hy vọng mỏng manh, nhưng có lẽ chúng ta không thể không hy
vọng. Đồng nghiệp của anh cho biết, anh Luân là một người vô cùng tốt bụng, mẫu
mực, thương yêu các anh em thuyền viên. Một con người tuyệt vời, tình cảm và
vui vẻ.
Họ cầu
mong anh sẽ trở về với gia đình, với hai đứa con và người vợ chắc giờ này đang
quặn lòng trong đau đớn. Tôi cũng như những người biết đến câu chuyện này đang
cùng nhau thắp một ngọn nến trong tim mình để cầu nguyện cho phép màu xảy ra.
Còn nếu Thượng Đế không hào phóng ban cho chúng ta một phép màu, thì chúng ta
vẫn vô cùng tự hào về anh Luân, bởi anh đã cho chúng ta một bức chân dung đẹp
nhất về con người.
Người
lãnh đạo là người đứng mũi chịu sào, người cuối cùng rời khỏi con tàu khi chẳng
may tàu đắm, đó là bổn phận. Thế nhưng trong xã hội hôm nay, tìm được những vị
thuyền trưởng như thế là một điều hiếm hoi. Ta chỉ thấy bạt ngàn những “vị
thuyền trưởng” ăn trên ngồi chốc và chỉ biết duy nhất một điều là hưởng lợi,
không chút đoái hoài đến bổn phận của mình, khi có biến, tôi tin rằng họ sẽ là
người cao chạy xa bay đầu tiên.
Phải có
người dạy cho họ một bài học vỡ lòng, rằng nếu không có đủ bản lĩnh của người
dẫn đường thì đừng cố tìm mọi cách dù hèn hạ để ngoi lên vị trí của người cầm
bó đuốc. Phải có người dạy cho họ một bài học, rằng có những trường hợp trong
nguy nan, cái chết là vinh, còn sự sống đôi khi là sống nhục. Phải có người nói
cho họ biết rằng, phải sống thế nào cho xứng với hai chữ con người.
Cầu mong
một phép màu sẽ đến với anh Luân và những người còn lại của con tàu bị đắm!
- Mi An
KHOAN DUNG (Đại
lượng bao dung)
Đây là một câu chuyện về một anh chiến binh, người vừa trở về từ chiến
trường Việt Nam . Từ San Francisco, anh điện thoại về cho cha mẹ anh và
báo tin rằng:
"Con đã về rồi, con xin có một thỉnh cầu. Con muốn dắt theo
một người bạn đồng hành cùng về nhà mình".
"Dĩ nhiên là được"!
Ba má anh đáp,
"Ba má rất vui mừng được gặp bạn con".
Người con lại tiếp tục
"Nhưng có một việc con cần phải thưa trước cho ba má rõ, bạn con đã
bị thương từ chiến trường Việt Nam, bị mất đi một cánh tay và một cái chân,
hiện tại bạn con chẳng có nơi để nương tựa, con muốn đem bạn về cùng sinh hoạt
chung với gia đình mình". "Con ơi, thật là điều đáng tiếc, có
thể chúng ta giúp tìm một nơi cho nó được an thân sinh sống".
Cha anh lại nói tiếp
"Con ạ, chắc con chẳng biết là con đang nói gì phải không? Như bạn
của con là một người tàn phế, hẳn là chúng ta phải mang một gánh nặng trách
nhiệm lớn đó con. Chúng ta lại phải đối diện với những khó khăn trong
cuộc sống của chính mình trong tương lai, không thể vì nó mà làm ảnh hưởng xấu
đến cuộc sống của gia đình mình. Ba đề nghị với con là hãy về nhà trước
và hãy quên người bạn đó đi, tự nó nhứt định cũng sẽ tìm được một nơi dung thân
mà con".
Nói xong ông liền cúp điện thoại, từ đó hai ông bà không nhận được tin
tức gì từ người con nữa. Vài ngày sau, hai ông bà nhận được điện thoại
của cảnh sát San Francisco báo cho hay là, con trai ông đã té lầu chết rồi.
Cảnh sát tin rằng đây chỉ là chuyện đơn thuần tự sát mà thôi. Thế là hai
ông bà gấp rút bay qua San Francisco, nhờ cảnh sát đưa đi nhận diện di thể của
con mình. Đúng rồi, chính là con mình đây, không sai, điều hết sức ngạc
nhiên ở đây là con trai của mình, tại sao lại chỉ có một cánh tay, và cũng chỉ
có một cái chân mà thôi.
Cha mẹ trong câu chuyện này cũng như trong đại đa số chúng ta hầu hết
đều giống nhau. Cùng với những người, với sự ưa thích về diện mạo xinh
đẹp, hoặc giả là nói năng duyên dáng và dí dỏm, thì lại có thể chấp nhận quá dễ
dàng, thế nhưng để ưa thích những sự việc mà có thể gây bất tiện, hoặc là làm
cho chúng ta không vui thì lại rõ ràng là một điều khó lòng mà chấp nhận được.
Chúng ta thường là chấp nhận sự kiên trì, xa lánh
những người không có được sự khỏe mạnh, tốt tướng hoặc thông minh như chúng ta.
Tuy nhiên cũng có một số người thì lại nhân từ hơn chúng ta rất nhiều. Họ
không bao giờ oán than hay hối tiếc khi họ thương yêu chúng ta, cho dù là chúng
ta bị tàn phế ở mức độ nào đi chăng nữa, họ vẫn mở rộng vòng tay đón nhận chúng
ta.
Đêm nay trước khi vào giấc ngủ, ta hãy thử tiếp nạp tha
nhân, bất luận họ là những con người như thế nào, hãy dùng cái tâm để hiểu dùm
cho giữa những khác biệt của họ và của ta. Mỗi một con người đều có tàng
ẩn trong tâm một món đồ quý giá thần kỳ, đó là "Tình Bạn".
Bạn
không thể nào biết được Tình Bạn đó sẽ phát sinh bằng cách
nào, và vào lúc nào, nhưng bạn chắc chắn phải biết rằng Tình Bạn sẽ
mang đến cho chúng ta một món quà rất đặc biệt trân quý.
Bạn hiền có thể ví như là một bảo vật quý hiếm. Bảo vật này mang lại
cho chúng ta những nụ cười, khích lệ chúng ta thành công. Họ (bạn hiền)
lắng nghe tiếng nói từ nội tâm của chúng ta, cùng chúng ta chia sẻ từng câu
khen tặng tốt đẹp hay lời chê bai chỉ trích xác đáng .. Trái tim của họ
lúc nào cũng vì chúng ta mà rộng mở. Bây giờ xin hãy nói với bạn bè của
bạn là, bạn đã có rất nhiều ưu tư, và rất cần đến họ, bạn không thể thiếu họ
được.
(SƯU TẦM)
Xá Chi
Tám Ngọn Gió Đời
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Được rồi Mất, Khen rồi Chê
Vinh liền tới Nhục, Sướng kề Khổ đau
Gió đời tám ngọn trước sau
Luôn gây loạn động, đua nhau dâng trào.
*
ĐƯỢC khi lợi lộc tuôn vào
Thấy mình hưng thịnh, dạt dào sướng vui
Hưởng lời, thích thú mãi thôi
Thắng rồi ngã mạn, thảnh thơi tự hào!
Đến khi MẤT, bị tổn hao
Thấy mình thua thiệt, lao đao tâm hồn
Ngẩn ngơ, tiếc nuối, đau buồn
Chỉ vì lỗ lã mãi luôn muộn phiền!
*
Nghe lời đồn đãi ngợi KHEN
Mê câu tán tụng chẳng thèm nghĩ xa
Vênh vang trong cõi ta bà
Danh thơm, tiếng tốt cho là đúng thôi!
Bị khinh CHÊ sẽ tức thời
Giận câu chỉ trích, hận lời gièm pha
Bất an, tự ái xót xa
Bực vì tiếng xấu khó mà lặng thinh.
*
Được ca ngợi thấy quang VINH
Nghe câu tâng bốc nghĩ mình nhất thôi
Oai danh tưởng nổi nhất đời
Tâm đâu còn tỉnh để rồi xét suy!
Thấy mình NHỤC nhã não nề
Khi người khiển trách, khinh chê, coi thường
Sinh phiền muộn, thấy tổn thương,
Nhục nhằn kiếm cách tìm đường thanh minh!
*
SƯỚNG khi hạnh phúc, an bình
Thuận duyên mãn nguyện đời mình thăng hoa
Thành công, vui sướng chan hòa
Lạc quan cứ nghĩ “ta” là trường sanh!
Đến khi KHỔ não vây quanh
Chướng duyên cơ cực trở thành đắng cay
Bi quan, nản chí, hao gày
Thân tâm cảm thấy đọa đày, bất an!
*
*
Nhân sinh trong cõi dương gian
Mãi lao đao bởi tám làn gió trên
“Khen-Chê”, “Được-Mất” luân phiên
“Nhục-Vinh”, “Sướng-Khổ” triền miên rối bời.
Gặp thăng trầm của kiếp người
Giữ tâm bất động ta thời sống vui
An nhiên, xả hết chuyện đời
Sống trong chánh niệm thảnh thơi vô bờ.
*
Noi gương mặt đất trơ trơ
Thơm hay thối, sạch hay dơ xá gì
Dù ai đổ xuống vật chi
Đất bình thản nhận không hề trách than!
Noi gương hoa lúc đông sang
Chịu sương thấm lạnh phũ phàng tang thương
Khi xuân tới rực ánh dương
Hoa mai nở rộ thơm hương dịu dàng!
*
Hãy như tảng đá vững vàng
Há đâu bão táp dễ dàng chuyển lay,
Hãy như sư tử mạnh thay
Há nghe tiếng động run ngay thân mình,
Hãy như gió lướt an bình
Dễ gì mắc kẹt trong mành lưới giăng,
Hãy như tê giác hiên ngang
Một mình vững bước thênh thang núi đồi!
*
Gió xô sóng cuộn trùng khơi
Nhưng rồi biển lặng nước thời êm xuôi!
Gió gào loạn động đất trời
Quay cuồng thổi tới nhưng rồi sẽ tan!
Gió lay rung chuyển thế gian
Vô thường bản chất gió tàn mau thôi!
“Bát phong” tám ngọn gió đời
Giữ tâm bất động ta thời xá chi!
TÂM MINH NGÔ TẰNG GIAO
(11-2012)
TẤM LÒNG BỒ TÁT HIẾM CÓ Ở THẾ GIAN
TỰ
TÁNH TAM BẢO VIÊN NGỌC MINH CHÂU
BỒ
TÁT THIÊN THỦ THIÊN NHÃN
Ý
NGHĨA CÔNG ĐỨC VÀ PHƯỚC ĐỨC
LUÂN HỒI LÀ ĐAU KHỔ, PHẬT PHÁP LÀ AN LẠC
CUỘC
ĐỜI VÔ GIA CƯ
LỜI DẠY ĐỨC PHẬT