Wednesday, March 7, 2012

*** CHUYỆN MỘT TÁCH TRÀ THIỀN

Cư-sĩ Chính-Trực

Có một con người

muốn tìm chân lý, 

muốn biết lẽ thực

cuộc sống thế gian, 

tham vấn nhiều nơi,

gặp một thiền sư.

Thiền sư mời ngồi,

đem trà mời khách.

Thiền sư chậm rãi

rót trà ra tách.

Tách trà đã đầy. 

Vẫn tiếp tục rót.

Tách trà đầy tràn.

Khách bèn lên tiếng

nhắc nhở thiền sư.

Thiền sư mỉm cười:

Tâm ông cũng vậy,

tràn ngập thành kiến,

từ xưa đến giờ,

đâu còn chỗ nào

tiếp nhận chân lý,

thấu rõ lẽ thực?



TRĂNG TAN 

 Hãy đến đây ngồi nghe biển hát

Khi ra đi chưa hẹn buổi quay về

Cây với lá vẫn chung niềm khao khát

Những trái xanh vừa điểm nụ xuân thì.

Ngồi xuống đây, nghe rừng xanh nhã nhạc

Gió lênh đênh, đâu biết chốn quê nhà

Này lãng tử, tiếng mưa nguồn man mác

Tha phương hề! lệ đẫm cả xương da.

Này nhơn ngã, cuộc trầm luân vô tận

Những mồ xưa và cỏ dại chập chùng

Về với đất một ngày đã hẹn

Khi lai sinh, ai biết cuộc tương phùng.

Ngồi xuống đây, biển lan tràn trên tóc

Chuông còn vang từ vực thẳm sương ngàn

Ngày đã hết và đêm xanh như ngọc

Mình lên đồi trải áo hứng trăng tan.
Lý Thừa Nghiệp


Ðược chỗ không. Không chỗ được.
Thực tu thực chứng. Vô tu vô chứng.

-ooOoo-
Tâm thanh tịnh
Cư-sĩ Chính-Trực
Ngày mai ai cũng chết
Ngày nay không tranh cãi
Muôn sự không còn mãi
Gắng giữ tâm thanh tịnh


Đóa hoa tươi
Cư-sĩ Chính-Trực
Xin học hạnh của đất
Nhận chịu của thế gian
Thơm tho và hôi thúi
Hóa thành đóa hoa tươi
-ooOoo-


Người không sương gió khó thành công.
Người không khổ đau sao ngộ đạo.


(Cư-sĩ Chính-Trực)


 CÁM ƠN ĐỜI

 Tác giả Trần Đan Hà

 Cám ơn đời… mổi sớm mai thức dậy
ta có thêm ngày mới để yêu thương
có vườn cây xanh bóng mát quê hương
đang rụng xuống hồn tôi hoa trái ngọt


Cám ơn đời…những lần nghe tiếng hát
trong vườn xưa chim vọng lại oanh ca
thắp bình minh sáng nghĩa mẹ tình cha
đang soi bước cho con tìm nguồn sống

Cám ơn đời… những núi cao biển rộng
như tấm lòng trải khắp chốn bao dung
mùi lúa thơm ngào ngạt gió bay tung
trao truyền đến cho đời nhiều sinh lực

Cám ơn đời bậc sanh thành dưỡng dục
con vươn lên phơi phới một cành xuân
không mong nhiều chỉ mơ ước một lần
được đền đáp tình sông cùng nghĩa biển

Cám ơn đời… mỗi phút giây hiện diện
được làm người là hạnh phúc vô biên
gặp bậc thiện nhân sống một đời hiền
là chung lối trên đường chân thiện mỹ

Cám ơn đời… với tình thầy nghĩa bạn
đã cho ta những tình cảm khôn lường
dẫu mai nầy còn trên bước tha hương
              vẫn cảm thấy bóng đời đang sưởi ấm
            
              Cám ơn đời… như cành hoa tôi ngắm
sẽ tăng thêm nguồn cảm thật mến yêu
dù tuổi đang như bóng rụng theo chiều
nhưng lòng vẫn muôn đời còn tha thiết
 


Cám ơn đời… đấng cao minh hiền triết
đang chở che cho những kẻ lạc đường
vơi nỗi buồn theo ngày tháng ly hương
và được thấy còn đây nguồn sống mới



LÀM NGƯỜI KHÁCH LỮ HÀNH
HUỲNH THANH LONG

Hỡi người khách lữ hành trên cõi thế


Ði lang thang vô định đã bao đời!


Vòng tử sanh sanh tử, nẻo luân hồi


Trong Tam Giới xoay đi rồi chuyển lại!


Vô lượng kiếp khóc cha rồi khóc mẹ


Khóc vợ con, quyến thuộc kẻ thân yêu


Khóc cửa nhà, tài sản sớm tiêu điều!


Từ vô thỉ khóc than bao cảnh khổ


Những giọt lệ đắng cay người đã đổ


Còn nhiều hơn nước mặn khắp trùng dương!


Hỡi người khách lữ hành trên cõi thế


Ði lang thang vô định đã bao đời!


Vòng tử sanh sanh tử, nẻo luân hồi


Trong Tam Giới kiếp này rồi kiếp khác!


Từ vô thỉ mỗi đời người bỏ xác


Khắp địa cầu phủ trắng đống xương khô!