Sunday, January 18, 2015

*** TÂM PHẬT SẼ THÀNH

TKN.Thích Nữ Chân Liễu

Trong Phật giáo, xuất gia hay tại gia, dù có sinh hoạt trong chốn Thiền môn hay không, chắc hẳn nhiều người cũng có nghe nhắc lại hoặc biết đến câu nói, từ kim khẩu của Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ngay khi chứng quả vô thượng chánh đẳng chánh giác sau 49 ngày đêm thiền tọa dưới cội bồ đề: “TA LÀ PHẬT ĐÃ THÀNH - CHÚNG SANH LÀ PHẬT SẼ THÀNH”.

Có nghĩa là Đức Phật tuyên bố đã thành Phật ngay rạng sáng hôm đó và tất cả chúng sanh trong sáu cõi, gồm: trời, người, atula, địa ngục, ngạ quỉ và súc sanh, đều sẽ thành Phật trong tương lai. Trong hiện tại, tất cả đều là nhân, là hạt giống, nếu biết tu tập theo đúng chánh đạo, hành đúng chánh pháp, tất cả chúng sanh đều có khả năng giác ngộ, giải thoát khỏi sanh tử luân hồi, trở thành một vị Phật.

Ở đây, chúng ta chỉ có thể cảm nhận được vai trò của cõi người đang sống và phải chịu trách nhiệm về số phận nghiệp duyên và nhân quả của chính mình. Bao giờ thì thành Phật, hay mãi mãi là chúng sanh? Câu hỏi nầy có bao giờ con người nghĩ đến hay chưa?

Ngày nào đó với tâm thái trầm mặc, an bình, con người chọn cho riêng mình một không gian tĩnh lặng, hít thở nhẹ nhàng, ngồi xuống thiền tọa, chân xếp hình hoa sen, sau đó thực tập­ làm Phật vài ba phút.

TÂM CHƯ PHẬT ĐÃ THÀNH

Phật tại Tâm, không phân biệt Tướng - xuất gia tại gia, nam nữ, đẹp xấu, giàu nghèo. Phật Tâm không cố chấp, không phiền, không giận, không trách. Ai tôn kính, ai không tôn kính cũng chẳng khác gì nhau, chính là nghĩa bất tùy phân biệt. Tâm Phật là tâm bình đẳng, thanh tịnh tuyệt đối. Lòng từ bi của Chư Phật là vô ngã vị tha, thương chúng sanh như cha lành thương con.

Phật là Tâm sáng suốt, trí tuệ hiểu biết tất cả thiện ác trong thế gian một cách rõ ràng, không nghi, nhưng bất tùy phân biệt. Tâm Phật không phê phán, không chê trách, không thiên vị riêng tư một cá nhân hay một tôn giáo nào, không kết án vội vã một ai, không tranh cãi, không hận thù, không tà niệm, yêu thích người thiện, bỏ mặc người ác, khen mình chê người, không dùng lời phỉ báng nặng nề bất chấp sự đau khổ của người để thỏa mãn cái tôi - tự ngã.

Đức Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni đắc đạo ngay nơi cõi ác thế Ta Bà “ngũ trược” (tức là cõi có 5 điều dục vọng và si mê):

1. Kiếp trược: Nhiều căn bịnh hành hạ đau đớn, nạn đói, chiến tranh, thiên tai.
2. Kiến trược: Nhiều tà kiến, sai trái, dụ dẫn tạo nghiệp ác, cuồng tín si mê.
3. Phiền não trược: Nhiều tham vọng, tâm lăng xăng điên loạn, không tự chủ.
4. Chúng sanh trược: Chúng sanh chưa hiểu suốt nhân quả thiện ác, nên gây thù oán, thân quyến tương tàn.
5. Mệnh trược: Thọ mệnh chúng sanh ngắn ngủi, vô thường biến đổi, luân hồi sanh tử đau khổ muôn trùng.

Đức Phật vì lòng từ bi, không nhập Niết Bàn sau khi chứng đạo. Ngài ở lại thế gian thuyết muôn vạn pháp môn tu và chỉ dạy con đường tu thành Phật bằng thân giáo. Cử chỉ và hành động đầy khiêm tốn, bình đẳng, từ bi và hết sức tế nhị. Trong thời gian Đức Phật còn tại thế, nhiều người không hiểu biết thế nào là thành Phật. Có những vị còn không tiếc lời phỉ báng và nhiều lần muốn giết Đức Phật để giành ngôi Thế Tôn. Giá trị tình thương chúng sanh và đức độ kham nhẫn trong tâm lý hoằng pháp của Đức Phật là bậc trí tuệ tuyệt diệu và thâm sâu vô cùng.

Chư Phật và Chư Tổ thường dạy:
Lấy từ bi và trí tuệ làm thăng tiến đạo nghiệp
Lấy sự hy sinh và phụng sự chúng sanh làm niềm hạnh phúc
Lấy bao dung và hỷ xả để cư xử với mọi người
Lấy sự nghiệp giác ngộ và giải thoát làm cứu cánh.

Chư Phật tùy duyên thuyết pháp, cứu độ cho tất cả những ai thật sự mong cầu một đời sống thánh thiện tốt đẹp. Chúng sanh nghe lời dạy của Chư Phật, phát tâm tìm hiểu rõ ràng chân lý của sự giác ngộ và giải thoát. Sau đó, con người thực hành ba chặng đường VĂN, TƯ, TU (nghe hiểu, suy nghĩ, thực hành). Phát sanh trí tuệ sáng suốt mới mong vượt ra khỏi sự trói buộc đau khổ của luân hồi sanh tử.

“Như Lai là người chỉ con đường chứng được cứu cánh Niết Bàn tịch tịnh.
Thế Tôn là vị đã đoạn trừ phiền não của thế gian và đem lại nhiều thiện pháp cho chúng sanh”. (Tăng Chi Bộ Kinh)

Phật Tánh không do cầu khẩn van xin mà có, cũng không phát sinh từ lòng ái dục, hay tình cảm hạn hẹp ích kỷ. Phật Tánh phát xuất từ tâm từ bi, bao la tươi nhuần và bình đẳng như tâm Chư Phật vậy. Đó là những giây phút vô cùng trân quí, khi tâm vô trụ, vô chấp, đạt được an nhiên và tự tại, hạnh phúc và giải thoát.

Bản tâm thanh tịnh của Chư Phật không tạp niệm, không tà ý, ví như mặt biển thái bình lặng yên lúc không sóng không gió, mọi thời mọi khắc đều an nhiên tự tại và hạnh phúc giải thoát. Nói chung tất cả niệm do tâm chấp, tâm tham, tâm sân, tâm si, tâm đố kỵ, tâm khinh khi, tâm lúc thuận lúc nghịch, lúc thân lúc thù, khi thương khi ghét, đó là những tạp niệm vọng tâm vọng chấp mà Chư Phật đã hoàn toàn chế ngự, điều phục được tất cả, nên Chư Phật là những vị “Phật đã thành”.

TÂM NHỮNG VỊ PHẬT SẼ THÀNH

Người tu theo Phật tuy chưa được trọn thành Phật đạo, nhưng ai cũng có nhân Phật Tánh và tâm ý thiện lành. Trong những giây phút con người thật sự để lặng yên tâm thức, chẳng khởi lên một niệm suy tính so đo, hơn thua, tranh chấp, phiền não, vọng động, thương ghét, đau khổ, thù hận và xóa bỏ hết ranh giới của nhỏ nhen cố chấp nhị biên, thiện và ác, đúng và sai, khi đó con người sẽ cảm nhận được Phật Tánh của mình hiển hiện vô cùng kỳ diệu. Đó chính là tâm từ bi hỷ xả như Chư Phật. Nguồn an lạc hết sức trong sáng với muôn ngàn thương yêu của lòng bao dung, đồng cảm và tha thứ.

Câu nói của Ngài Thường Bất Khinh Bồ Tát: Tôi không dám khinh các Ngài vì các Ngài cũng sẽ thành Phật. Có tu nhiều đời nhiều kiếp mới được làm thân người. Có tài, có sắc, có phước, vinh hiển trong đời, không phải ai cũng có được. Nhưng dù sanh vào hoàn cảnh như thế nào cũng là do nhân quả, đều có Phật Tánh sáng suốt để đi đến giác ngộ và sẽ thành Phật, nhanh hay chậm, tùy theo nghiệp duyên, phước đức và công phu tu tập của mỗi người.

Chúng sanh bao gồm những con người còn sống trong luân hồi sanh tử, chưa giác ngộ toàn vẹn, cho nên tâm vẫn còn hỷ, nộ, ái, ố, tham lam, sân hận và si mê. Không một ai muốn phạm lỗi lầm, cũng không một ai muốn bị hình phạt, hay bị sỉ nhục. Con người phàm tục vì những cảnh trần lôi cuốn, đôi khi mất cảnh giác, phải chịu nhiều đau khổ và phiền não.

Cực Lạc Quốc là nơi chốn thanh tịnh trong sạch, không phiền não, không ô nhiễm, không tham sân si. Đó là cõi Phật, là nơi chư Thượng Thiện Nhơn (người tốt hoàn toàn) đồng câu hội. Người Phật tử sống ở thế gian ai ai cũng muốn, sau khi xả báo thân nầy, được về cảnh giới tịnh độ của chư Phật. Cho nên ngoài việc mỗi thời khắc nhất tâm niệm Phật, thiền tọa tập làm Phật, để phát sanh trí tuệ. Phật Tánh luôn sáng suốt, chân thật và thanh tịnh tuyệt đối.

Chư Tổ dạy có bốn pháp cao thượng tu hành như sau:
1. Giới đức cao thượng.
2. Định tâm cao thượng.
3. Trí tuệ cao thượng.
4. Giải thoát cao thượng.

Có nghĩa là giữ giới bền chặt, giữ tâm chánh trực, có trí tuệ nhận rõ đúng sai, thiện ác, lòng không cố ý khoe khoang chứng đắc, tự hào hơn thua, không vướng mắc một giả danh nào hết, cũng không tự gạt tâm mình hay gạt người, không tạo khẩu nghiệp, thân nghiệp và ý nghiệp. Cuối cùng là tâm được khinh an, thanh thản, tự tại và giải thoát.

Nước mắt chúng sanh như biển cả, thế gian đau khổ nhiều lắm rồi. Nếu biết được ai ai cũng có một thứ quí giá vô cùng, đó là “Phật Tánh Chân Như”, là nhân lành đưa đến hạnh phúc an lạc vĩnh cửu, không có khổ đau sanh tử, thì con người cần gì phải tham gia vào sự tranh đua, sân hận, lỗi phải những chuyện danh lợi thế gian. Buông bỏ hết thì tâm được khinh an.

Suy cho cùng có ai trên đời không một vài lần phạm lỗi, hối hận, khổ đau. Thường thì con người có rất nhiều cách biện minh và dễ dàng tha thứ cho chính bản thân, nhưng đối với người khác, kể cả người thân sống chung quanh, thì không muốn tha thứ hoặc cảm thông, luôn luôn đòi công bằng và xử lý thỏa lòng. Do đó, con đường đi đến cảnh giới Chư Phật thật là xa xôi ngàn trùng.

Chúng sanh của thế kỷ 21 nầy có nhiều phương tiện và phước duyên gặp Phật Pháp. Giáo pháp của Đức Bổn Sư Thích Ca được thế giới tôn kính và đón nhận như nước cam lộ diệt trừ muôn ngàn phiền não. Sống với Tâm Phật qua cung cách ứng xử đạo đức hằng ngày, tức là có được hạnh phúc tại thế gian rồi đó. Con người cùng nhau phát nguyện tinh tấn tu học, nhân Phật tánh càng ngày càng hiển lộ, cây bồ đề đâm chồi nảy lộc đơm hoa kết trái.

Trong kinh sách Chư Tổ có dạy:
Nội cần khắc niệm chi công
Ngoại hoằng bất tranh chi đức.

Đó là công phu và đức độ của người tu. Bên trong tâm, giữ gìn chánh niệm, gọi là công phu. Bên ngoài thân, không hơn thua, không tranh cãi, gọi đức độ. Thân và Tâm song hành tu tập gọi là Công Đức. Còn gọi là Phúc Tuệ song tu.

Điều quan trọng là muốn tu phải phát tâm học hiểu Phật Pháp cho thấu đáo và thực hành trong đời sống hằng ngày. Khi đó giới hạnh được vẹn toàn, tâm định được phát triển, trí tuệ được khai mở, con người cảm thấy được niềm an lạc thanh tịnh không thể nghĩ bàn.

Dù là người xuất gia hay tại gia, con người muốn tu mà không tha thiết mong cầu giác ngộ Phật Pháp, thì cuộc đời đi tu sống trong sự mệt mõi buồn chán, quanh năm suốt tháng, tin vào sự linh thiêng huyền bí và chỉ biết chờ đợi phép lạ một cách tiêu cực. Khi cái chết gần kề, lúc đó hoảng loạn, bơ vơ, tâm trạng vô thức, không biết rơi vào cảnh giới tốt xấu nào đây, có phải muộn quá hay không?

Đạo Phật được thế giới tôn vinh là đạo bình đẳng và từ bi trí tuệ bậc nhất. Tuyệt vời hơn nữa là tất cả người tu phát nguyện: “Vì chúng sanh đạt thành ngôi chánh đẳng chánh giác. Tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn”. Nghĩa là: tự thân giác ngộ và cứu độ tha nhân, cho đến khi hạnh giác ngộ tròn đầy, tất cả chúng sanh ra khỏi lục đạo luân hồi.

Trong thời gian qua, nhân loại trên trái đất chịu đựng quá nhiều thiên tai. Sóng thần Nhật Bổn, bão tố Sandy, đã cướp mất bao nhiêu tài sản và nhân mạng của những người vô tội. Cảnh màn trời chiếu đất, cha mẹ mất con, vợ chồng ly tán, đau khổ tột cùng. Nhưng sau đó, họ không thể ngồi một chỗ than trời trách đất, suy sụp, buông trôi, hay giận cho trời già cay nghiệt, hận bản thân vô phước. Họ cùng nhau xây dựng lại ngôi nhà, vườn cây, khóm hoa, đem trở lại sự sống mãnh liệt trong tình người với người đầy lòng nhân nghĩa thân ái và bao dung. Đó chính là sức mạnh của Phật Tâm, Phật Tánh trong mỗi con người, trong cuộc sống hàng ngày, trên thế gian này.

Nói tóm lại, để sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn, với Tâm Phật sẵn có, con người cần được thăng tiến trên con đường giác ngộ, giải thoát. Con người cần phải luôn phát nguyện vun bồi công đức và phước đức, cho đến khi được đầy đủ từ bi và trí tuệ, lý sự viên dung. Đây chính là điểm siêu việt của đạo Phật đối với chúng sanh với câu Phật ngôn bất hủ: “Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành”. Ai ai cũng có thể tu theo con đường Phật dạy và đều có nhân duyên trọn thành Phật đạo.

Xin thành tâm cầu chúc cho những người con Phật, dù xuất gia hay tại gia, cùng là chúng sanh ở cõi ta bà, buông bỏ được tảng đá nặng nề của cái “ta” nhiều đau khổ phiền lụy và chuyển đổi những bất thiện nghiệp thành chư thiện nghiệp. Trước mắt còn đầy dẫy những khó khăn và thử thách cho người tu hành Phật đạo, con người cùng mạnh dạn bước từng bước chân chánh niệm, sáng suốt, an lạc, đi trên con đường tìm cầu giác ngộ.

Nguyện cầu tất cả chúng sanh trong pháp giới đều chứng ngôi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, đồng thành Phật Đạo.

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
TKN.Thích Nữ Chân Liễu
 

Kính thưa Sư Cô Chân Liễu,

Con là đạo hữu Tâm Trinh, thường xuyên học hiểu các bài giảng trong Tập san Từ Bi & Trí Tuệ. Con đã đọc bài viết Trí Tuệ (Công Đức) của Bồ Tát Thiên Thủ Thiên Nhản. Trong đó, có đoạn: «Nếu mắt thấy sắc, tâm không phê phán đẹp xấu, khỏi bị trói buộc».

Kính Thưa Sư Cô,
Nếu mắt thấy sắc, tâm không phê phán đẹp xấu, khỏi bị trói buộc.  Như vậy  mình có bị rơi vào trong  «Si»  hay không?

Kính Thưa Sư Cô thương xót giảng cho con hiểu rõ. Con Kính Chúc Sức Khoẻ Sư Cô. Con chân thành cám ơn Sư Cô.

Nam Mô A Di Đà Phật
Tâm Trinh Toronto


Kính Đạo Hữu Tâm Trinh,

«không phê phán» không phải không nhận thức rõ, nghĩa là không phải ngu ngơ khờ khạo (khác với si).

Nguyên văn bài viết đó như sau: «Trong cuộc sống hàng ngày, khi tiếp xúc với trần cảnh như vậy, tâm con người hay sanh ra sự phê phán. Người tu muốn phát sanh trí tuệ phải nhận rõ nguyên nhân bị cuốn vào sanh tử luân hồi là do sự dính mắc.
- Nếu mắt thấy sắc, tâm không phê phán đẹp xấu, khỏi bị trói buộc.
...
Tâm không phê phán nghĩa là không dính mắc, không nhiều chuyện, không chạy theo sự suy nghĩ sanh diệt, chứ không phải không nhận thức rõ đẹp xấu, đúng sai, ngon dở.

Như vậy, khi sống ở đời, mắt thấy sắc (chỉ cho vật có hình tướng, không hẳn là sắc đẹp), chúng ta nhận thức rõ, nhận biết rõ: đẹp xấu. Nhưng nếu muốn tu tập, không nên chạy theo ý niệm đẹp xấu để không dính mắc (muốn chiếm hữu, hoặc ruồng bỏ) và để không phê phán (tán dương hay khinh chê, gây phiền não cho chính mình và cho người khác).

Một vật trước mắt, một món ăn trước mặt, mà không biết xấu đẹp, ngon dở, thì gọi là ngu, khờ, dại, chứ không phải là si (trong 3 độc: tham, sân si). Si là gì? Si là: không biết đâu là thực, đâu là giả, nhận giả làm thực.

Thí dụ: Tấm thân tứ đại do đất nước gió lửa kết hợp mà thành, đến khi tan rã, thì mất, không tồn tại mãi mãi. Cho nên thân tứ đại không phải là mình, không phải là ta, không phải là bản ngã chơn thực. Người chấp tấm thân tứ đại là mình, là thật, nhận giả làm chơn, gọi là người vô minh. Đó mới gọi là si (tham, sân, si).

Mong rằng những giải thích ngắn gọn trên giúp cho quí Đạo Hữu ít nhiều.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Kính thư,
TKN. Thích Nữ Chân Liễu


Kính Thưa Sư Cô,
Sau khi đọc thật kỹ lại bài viết nhiều lần, và lời giải thích của Sư Cô, con đã hiểu rồi.
Vì Sư Cô đã đưa thí dụ rất rõ ràng để cho con dễ dàng phân biệt.
Con Chân Thành Cám Ơn Sư Cô rất nhiều.
Con Kính Chúc Sư Cô Thật Nhiều Sức Khoẻ.
Con Tâm Trinh

SUY NGẪM
Khi vô thường đến cướp mất người thân yêu, hay là chính bản thân đứng trước cửa tử, lúc bấy giờ tâm con người bất an, đau đớn, hoảng loạn, kêu cứu, giờ phút đó không biết rơi vào cảnh giới xấu tốt nào, địa ngục hay thiên đàng, Phật ở đâu, Bồ Tát ở đâu, sao không thấy? Làm sao giữ được bình tĩnh để ra đi an lành trong giờ phút đó? Câu hỏi này chúng ta cần phải tìm cho được giải đáp ngay bây giờ, trong lúc thần thức còn sáng suốt, tâm trí còn ổn định. Sanh tử sự đại. Đó mới là sự cần thiết quan trọng bậc nhất. []
BBT.PHTQ.CANADA

THƯ NGỎ
Ban Biên-Tập Phật-Học Tịnh-Quang Canada
Kính thưa Quí vị độc giả,

Chư Tôn Đức Ban Biên Tập PHTQ trân trọng cảm niệm công đức và phước đức của Quí vị phát tâm bảo trợ và giới thiệu tập san.
Xưa nay, trong dân gian có rất nhiều tín ngưỡng khác nhau. Các tín ngưỡng dân gian nào, không đúng chánh pháp, xâm nhập vào các sinh hoạt chùa chiền, được gọi là mê tín. Mê tín là sự tin tưởng không căn cứ, không đúng chánh pháp.

Chẳng hạn như dâng sớ cầu an, tiền mất tật mang, cúng sao giải hạn tai nạn vẫn tới.
Muốn đời sống được bình an, con người phải ăn hiền ở lành, giữ gìn thân khẩu ý thanh tịnh, chứ không phải vào chùa nhờ sư dâng sớ cầu an thì được bình an, hay được khỏi bệnh. Nên nhớ nhà sư bị bệnh tật phải nhờ bác sĩ hay bệnh viện cứu chữa, đâu cần dâng sớ cầu an.
Muốn đời sống được bình an, con người phải tu nhân tích phước, cứu người giúp đời, giữ tâm thanh tịnh để có công đức và phước đức, tiêu trừ nghiệp báo và quả báo, chứ không phải cúng sao vào đầu năm thì được bình yên suốt năm. 

Nên nhớ nhà chùa hay nhà sư làm việc phi chánh pháp vẫn lãnh đủ quả báo, có cúng ngàn sao cũng vô dụng, tiền mất tật mang, tai nạn vẫn tới.
Tóm lại, bước đầu con người đến với chùa chiền do  các nhân duyên cầu an hay cầu siêu, khi bản thân hay gia đình có việc không may hay bất trắc xảy ra. Nhưng tất cả đó đều không thật, phi chánh pháp. Con người phải tìm học lời Phật dạy để nắm vững chánh pháp và sống đời đúng theo chánh pháp.[]

 
MỤC LỤC
1. Bộ Sách Cư Trần Lạc Đạo
2. Trang Mục Lục
3. Thư Ngỏ của Ban Biên Tập PHTQ
5. Tu theo Phật  
6. Thích Thanh Từ Cúng Dường Tam Bảo
11. Thích Chân Tuệ Không Có Có Không
16. Tà giáo và Chánh giáo
18. Trai Đàn Bạt Độ Pháp Hội Địa Tạng
20. Thích Chân Tuệ Thưa Hỏi Phật Pháp
24. Vài hiểu biết về chiếc áo cà sa
35. Thích Chân Tuệ 5 Điểm Quan Trọng
38. Thích Nữ Chân Liễu Sanh tử luân hồi là do dính mắc
40. Cái Thiện và Cái Ác
43. Chuyện Trong Chùa Trong Đời
44. It’s OK to yield
48. Thói Đời Là Như Thế
50. Thích Thanh Từ Người Khôn Kẻ Dại
60. Cúng Kiến Không Đúng Chánh Pháp
61. Lễ Hội Trai Đàn Pháp Hội Dược Sư
62. Thích Nữ Chân Liễu Xuân Bình Yên
66. Thị Phi Trong Cuộc Sống
68. Thi ân bất cầu báo đáp
69. Chết sẽ đi về đâu
73. Hạnh Phúc Đích Thực
77. Thích Thanh Từ Luân Hồi
90. Nếu có kiếp sau
92. Thích Chân Tuệ Dọn Kho Ăn Tết
105. Khiêm tốn
107. Chùa Việt Nam Texas USA
109. Thích Chân Tuệ Cầu Trời có được gì đâu
118. Trang Tri Ân Ban Bảo Trợ PHTQ.27


VP PHAT-HOCTINH-QUANG CANADA
Kính mời viếng thăm

VP.PHTQ.CANADA kêu gọi quí vị khắp nơi phát tâm hùn phước ấn tống 
kinh sách phổ biến chánh pháp, hướng dẫn tu học.
Tập san Từ Bi & Trí Tuệ (PHTQ.27 - Tết Nguyên Đán Ất Mùi 2015)
đã in xong và sẽ phát hành tháng 2 năm 2015
Nội dung Tập san giảng giải chánh pháp tu tập
nêu rõ các tà pháp trong chùa như
dâng sớ cầu an tiền mất tật mang, cúng sao giải hạn tai nạn vẫn tới,
các lễ hội quán âm, pháp hội dược sư, trì chú đại bi chai nước,
thỉnh sư về nhà làm phép cầu an,
trai đàn bạt độ,
là các tà pháp lẫn lộn trong sinh hoạt chùa chiền - không phải chánh pháp của Phật Giáo.

Quí vị muốn thỉnh Tập san PHTQ.27 
hoan hỷ gửi thư & tịnh tài về địa chỉ:
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ 
108-123 Railroad St., Brampton, ON, L6X-1G9, CANADA.
Tel: 647-828-1016


ĐỜI NGƯỜI VÀ CHIẾC LÁ
vô thường 
trôi chảy
trần gian 
chạm vào "chiếc lá" 
nỗi đau luân hồi 
từ trong 
vô lượng kiếp người .

Phật:"DUYÊN SINH THUYẾT"
sáng ngời pháp âm 
mây trời lãng đãng hư không 
như là "chiếc lá" thong dong đi về
chuông chùa vang vọng sơn khê 
giật mình tỉnh giấc bồ đề thậm thâm

ĐÀO PHƯỚC GIAO

Bát Chánh Đạo - Lục Độ Ba La Mật

* Bát chánh đạo gồm có:


-   Chánh kiến là kiến thức thấy biết đúng, hiểu rõ vô thường, nhân quả.

-   Chánh tư duy là sự suy nghĩ chân chánh, không trái với chân lý và lẽ phải.

-   Chánh ngữ là lời nói chân chánh, không nói những lời thô ác, dối gạt.

-   Chánh nghiệp là hành vi chân thật, không làm những việc ác nghiệp.

-   Chánh mạng là nếp sống chân chánh, không làm những nghề bất thiện.

-   Chánh tinh tấn là tâm chuyên cần trì giới, tu hành, không lười mỏi.

-   Chánh niệm là tâm hiểu rõ việc đang nghĩ, đang nói và đang làm.

-   Chánh định là tâm bình tĩnh thản nhiên, không còn si mê loạn động.

   
* Lục độ ba la mật gồm có:



-  Bố thí:  dùng vật chất, chánh pháp giúp đỡ và an ủi người.

-  Trì giới:  giữ giới thanh tịnh trong mọi ý nghĩ, lời nói và hành động .

-  Nhẫn nhục:  kham nhẫn và cam chịu dù bị khinh khi hay gặp khó khăn.

-  Tinh tấn:  cố gắng vượt mọi thử thách, mạnh mẽ giữ tâm chí vững bền.

-  Thiền định: là tâm an nhiên tự tại, không não loạn trong mọi hoàn cảnh.

-  Trí tuệ: là nhận thức sáng suốt đưa đến giác ngộ, không còn si mê.

(Trích Chuỗi Ngọc Trân Bão Pháp Thí)





Là con Phật, nếu không nói được những gì Phật nói, hãy im lặng như chánh pháp, đừng nói những lời ác, xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, làm tổn hại kẻ khác, nếu không làm được những gì Phật làm, hãy im lặng và lắng nghe, quán sát, học hỏi những thiện tri thức, đừng vọng động làm những điều thương tổn đến tha nhân”.

Đức Đạt Lai Lạt Ma


THẾ NÀO LÀ THẬT SỰ TỪ BỎ
AI VÀO ĐỊA NGỤC
TÂM VÀ TƯỚNG TRONG PHẬT GIÁO
TU TÂM DƯỠNG TÁNH
CON GÁI NGƯỜI THỢ DỆT
TU TỪ NHỮNG THỊ PHI CỦA CUỘC ĐỜI. Ý NGHĨA KHẤT THỰC
PHÁP MÔN TU THEO PHẬT
http://lotus-lantern-canada.blogspot.ca/2012/10/phap-mon-tu-theo-phat.html